Xấu hổ,
yên tĩnh.
“Tiểu
Khiết, nước tương không đủ, giúp dì đi siêu thị mua về một chai được không?” Dì
Tần đột nhiên thò đầu từ trong phòng bếp “Trong tủ lạnh cũng không còn đồ uống
và bia, Cảnh Hàng đi cùng rồi tự mình chọn đồ uống ưa thích.”
Muốn
nói lại thôi, cuối cùng Bạch Thuần Khiết vẫn cầm ví tiền đi cùng Lục Cảnh Hàng
xuống lầu. Giữa đường gặp phải cô hàng xóm tên là Chân Nghi Giai định dò la. Cô
ấy rõ ràng cố tình đến chào hỏi hai người “Chị Thuần Khiết, đây là anh rể à,
trông đẹp trai quá!”
Đơn
giản ừ một tiếng, sự yên lặng giữa hai người đã tăng lên thành lặng như tờ.
Rốt
cục, Lục Cảnh Hàng am hiểu nhất việc không nói một lời thì sau khi ra khỏi cổng
tiểu khu đã chủ động lên tiếng. “Hắt xì.”
“Anh bị
cảm à?” Bạch Thuần Khiết hiểu rõ nguyên nhân thâm quầng quanh mắt của người nào
đó “Bị cảm lại còn đi công tác, có vẻ cũng quá tận tụy rồi đấy .”
“Đây là
chuyện của anh.”
“Đúng
vậy, không liên quan gì tới tôi.” Dù cũng không muốn nói những lời này, nhưng
vừa mở miệng thì nó liền tuôn ra, Bạch Thuần Khiết không khỏi khẽ cau mày.
Hai
người lại yên lặng đi một đoạn đường. Khi tới siêu thị, Bạch Thuần Khiết chạy
thẳng đến khu để nguyên liệu, Lục Cảnh Hàng thì đẩy xe đi khu bán rượu và đồ
uống. Nhưng sau khi Bạch Thuần Khiết lấy được nước tương thì Lục Cảnh Hàng vẫn
còn chưa tìm được đồ uống ưa thích của mình.
“Nhanh
lên một chút được không, ở nhà đang chờ nước tương.”
Tuyệt
không để ý tới, Lục Cảnh Hàng tiếp tục thong dong nhàn nhã đi chọn.
“Lục
tổng, ngài nghe thấy chứ?” Đối với biểu hiện của anh, Bạch Thuần Khiết bắt đầu
hờn giận. “Nếu ngài muốn từ từ chọn thì tôi đi về trước vậy?”
Anh mở
miệng, giọng điệu chậm rãi “Anh không mang tiền.”
“Luôn
luôn mang thẻ ATM theo người mà?”
“Cũng
không mang thẻ.”
Cho nên
nhất định phải chờ anh lâu đây! Hơi nheo mắt tỏ vẻ bất mãn, Bạch Thuần Khiết
thả chai nước tương vào xe mua hàng rồi bắt đầu chờ đợi đầy buồn chán. Kỳ thật
Lục Cảnh Hàng không cần chọn lựa như vậy, đừng nói tùy tiện uống loại nào, kể
cả không uống cũng không có vấn đề gì. Cho nên hai người bị sợi dây tình cảm
quấn chung một chỗ luôn làm những chuyện nhàm chán ra ngoài dự liệu của mình.
Mắt
thấy Lục Cảnh Hàng bỏ chai rượu trong tay vào trong xe, Bạch Thuần Khiết có
loại kích động của con dâu sắp thành bà chủ “Đi thôi.” Cô xoay người muốn đi
tới quầy tính tiền thì ở bên ngoài có một đôi tình nhân nhỏ cãi cọ đột nhiên ầm
ĩ ghê gớm rồi động một tý là đòi chia tay.
“Khó
chịu, khó chịu thì chia tay với bố mày đi!”
“Anh
cho rằng tôi phải yêu anh như vậy à, chia tay thì chia tay! Thế giới này không
phải ai thiếu đó thì không sống nổi!”
“Cô đi
đi, cô đi đi, đi rồi sau này cũng đừng trở về!”
“Anh có
mang kiệu lớn tám người khiêng đến rước tôi thì tôi cũng sẽ không quay trở về!”
Cô gái
thật sự hất tay liền rời đi, quần chúng đứng xem còn chưa tụ thành đám đông lại
đều tản ra. Bạch Thuần Khiết dừng chân nhìn nam nhân đứng yên tại chỗ không có
bất cứ động tác nào. Cô không cách nào tự động ngăn cản mình nhìn lại phía sau.
Người phía sau là ai thì làm sao mà cô không biết.
Bốn mắt
nhìn nhau, lúc này cõi lòng hai người đều mở rộng . . .
Từ siêu
thị đi ra, trên đường về nhà Bạch Thuần Khiết đột nhiên đi chậm lại để cho Lục
Cảnh Hàng vượt qua mình, sau đó mở miệng nói sau lưng anh : “Xin lỗi, đột nhiên
em quyết định trở về. . .”
Lục
Cảnh Hàng cũng đi chậm rồi dần dần ngừng lại. “Chỉ có chuyện này phải xin lỗi
sao?”
“. . .
Chuyện của em cùng mẹ của mình . . .”
“Không
phải cái này.” Bóng lưng quả quyết không nhận.
Bạch
Thuần Khiết cố sức suy nghĩ một hồi “Không phải là anh đang nói tới chuyện công
ty tranh thầu đó chứ?”
“Không
phải.” Lục Cảnh Hàng xoay người, ánh mắt sắc bén xuyên thẳng tận tim Bạch Thuần
Khiết “Về việc Hàn Nghi Tĩnh.”
Không
rõ là chuyện gì xảy ra, cô liền trợn ngược hai mắt “Có liên quan với cô ấy?”
Không phải là sau khi cô đi rồi mà người ta vẫn còn máy móc dè chừng sao.
“Đúng,
có liên quan tới cô ấy.” Anh nói dứt khoát.
“Có thể
nhắc nhở không?”
Nhắc
nhở mình giống như món đồ bị cô nhượng lại cho người khác? Lục Cảnh Hàng mấp
máy môi không nói, nhưng hình như thật sự trước người đối diện cũng không biết
tại sao mình nợ một câu thật xin lỗi. Trong lòng anh mềm nhũn, “Ngày em rời đi
thì nói gì với cô ấy?”
“Chăm
sóc mẹ em thật tốt.”
“Không
có gì khác?”
“Với cô
ấy , em đâu có nói chuyện nhiều lắm.”
“Tại
sao cô ấy lại nói mình không cần thứ người khác tặng lại?”
Thì ra
là những lời này bị Lục Cảnh Hàng hiểu lầm! Cuộc đời thật đúng là không tránh
khỏi có kẻ xấu tính! Bạch Thuần Khiết thể hiện ánh mắt vô cùng chân thành mà
giơ tay thề “Em tuyệt đối cũng không nói muốn đem cái gì tặng cho Hàn Nghi
Tĩnh!”
“. . .
Thật ?” Vẻ nặng nề trên mặt người nào đó bắt đầu dần dần mất đi “Nhưng tại sao
em không nói chuyện của hai chúng ta cho cha mình?”
“Muốn
nói, nhưng khi đó vừa lúc biết có cơ hội trả thù Tào Học Kim nên quên việc này
đi . . . Nhưng mà nhất định em sẽ lập tức báo việc này cho ông Bạch! Thật đó!”
Nhìn
thấy vẻ mặt chân thành đó, lớp băng đóng vài ngày trên mặt Lục Cảnh Hàng rốt
cục để lộ ra sự vui vẻ.
Có điều
thực sự là ông Bạch biết được chuyện hai người gặp gỡ không phải thông qua Bạch
Thuần Khiết tự thú, mà là do dì Tần nhìn rõ mọi việc. Kết quả chuyện như vậy so
với qúa trình thì quan trọng hơn, dù sao khi tất cả đều làm rõ thì thành OK
hết.
Tiếp
xuống thì vội vàng bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt, việc vui lớn nhất của
Bạch gia năm nay rốt cục đã ra đời. Cùng ngày hôn lễ, Bạch Thuần Khiết nhìn đôi
cô dâu chú rể mới mà cầu khẩn ở trong lòng, hy vọng từ đó cả nhà bọn họ sẽ tốt
hơn như vậy.
Ở bên
ngoài nhận điện thoại xong, Lục Cảnh Hàng quay lại ghé sát tai Bạch Thuần Khiết
“Chiều nay anh phải đi về, có đi cùng anh không?”
“Không
được , em còn muốn lại ở đây với ông Bạch vài ngày.”
Cúi
nhìn xuống, mặc dù Lục Cảnh Hàng không hài lòng với câu trả lời này, nhưng mà
anh vẫn đồngý. “Trước khi về thì nói cho anh biết.”
“Sợ bị
em bắt quả tang? Lại đang có cô nào?”
“Vớ
vẩn.”
Đột
nhiên nghĩ tới chuyện gì lớn, Bạch Thuần Khiết liền túm áo Lục Cảnh Hàng “Những
hôm anh đi vắng thì không để một người nào đó ở nhà mà trông Tiểu Tiện Viên
chứ!”
Anh cốc
một cái lên đầu cô “Đương nhiên là gởi đến nuôi nhà người khác .” Có điều là
hàng xóm thì không ai đồng ý giúp nên người khác mà anh nói tới là bảo vệ trông
cửa.
***
Sau hôm
Lục Cảnh Hàng rời đi, ngoài cửa Bạch gia lại xuất hiện một nam nhân tướng mạo
đày khí thế tự xưng là đi công tác.
Cố Trữ
cười rất là đắc ý “Không ngờ tôi có thể tìm ra nhà cô chứ ?”.
“Thật
sự là niềm vui bất ngờ. Anh đi công tác rồi tới đây à?” Bạch Thuần Khiết mời
anh ta vào nhà, nhưng Cố Trữ nói muốn đi dạo ở thành phố A.
Vì vậy
Bạch Thuần Khiết liền làm cô hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh ta. Nhưng
mà nơi cô rất giỏi giới thiệu lại không phải là danh thắng di tích gì, mà là
trường học cũ của mình. Đưa Cố Trữ tới là cô cố ý, cũng như nói qua một ít về
chuyện mình cùng học với Lục Cảnh Hàng càng là cố ý.
Thông
minh như Cố Trữ thì làm sao có thể không biết ý như vậy. Vào lúc gần như xung
quanh không có ai, anh thu nụ cười bề ngoài của mình mà nói với Bạch Thuần
Khiết “Em thật đúng là khá tàn nhẫn.”
Bạch
Thuần Khiết cười phô ra hàm răng trắng xóa “Tôi là vì tốt cho anh thôi.”
“Đúng
vậy ” anh vẫn cười “Bạch Thuần Khiết là cô nương tốt bụng cương quyết! Thôi,
đẹp trai giống như tôi đây cũng không sợ tìm không được ai đó tốt hơn cô.”
“Có
giác ngộ! Không hổ là Cố đại tổng giám đốc tương lai.”
“Đúng
vậy, tôi là ông trùm tương lai Cố Trữ của tập đoàn Hải Ninh.” Ánh sáng mặt trời
chiếu ở trên mặt của anh bị những cành lá cây dương chập chờn ngăn chặn “Vậy
cuối cùng có được ôm người hay không?”
Cô
ngẩng mặt nghiêm nghị trả lời anh ” Bây giờ không nhất thiết, nhưng lần gặp mặt
sau của chúng ta thì có thể.”
Là câu
trả lời thông minh, lần gặp mặt tiếp theo thì đó chính là cái ôm lễ nghi, còn
hiện tại. . . yếu tố này thật không trong sáng. Cố Trữ đưa tay nhìn đồng hồ
“Chiều nay tôi còn phải gặp vài người, cám ơn cô Bạch hướng dẫn viên du lịch,
lần sau gặp lại.”
“Được,
lần sau gặp lại.” Dưới bóng cây, Bạch Thuần Khiết cười hạnh phúc cởi mở, tay
vẫy mãi cho đến khi xe của Cố Trữ biến mất trên con đường rộng lớn.