“Mẹ
nghĩ hai đứa các con có lẽ nên suy xét lo lắng thêm một lần đi, kết hôn không phải
trò đùa.”
Bữa cơm
ở nhà cha mẹ họ Lục hình như tiêu hóa không tốt lắm. Bắt đầu từ ngày hôm sau
thì trong đầu Bạch Thuần Khiết chỉ có lời đề nghị mẹ Lục nói ra tối hôm qua với
vẻ mặt trịnh trọng.
Từ lúc
nào mình đắc tội với mẹ Lục nhỉ, làm sao mà bà như không muốn gặp mình vậy. Khi
cô nghi hoặc rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ chỉ thấy trên cổ Tiểu Tiện Viên
đang ngồi ở giữa phòng khách có đính một mảnh giấy. Cô đi tới cầm lấy mảnh giấy
đó “Chịu khó ăn sáng nhiều hơn. Muốn ăn gì thì ăn, chuyện hôm qua không cần để
ý nhiều, anh sẽ thuyết phục mẹ mình.”
Thật sự
sẽ rất dễ dàng thuyết phục sao? Bạch Thuần Khiết vừa ăn điểm tâm vừa tưởng
tượng Lục Cảnh Hàng khuyên mẹ của mình như thế nào. Làm nũng, lại còn vừa khóc
, thứ hai là làm ầm lên , thứ ba là thắt cổ?
***
Dự báo
thời tiết rõ ràng nói hôm nay tiết trời trong xanh, nhưng khi Lục mẹ ra khỏi
nhà mua thức ăn thì xác thật bầu trời đầy mây. Nhưng mà không sợ, cho dù trời
mưa cũng đã có người cầm ô che cho mình. Nghiêng đầu liếc nhìn đứa con bên
cạnh, cảm giác tự hào theo thói quen của mẹ Lục lại trào dâng trong lòng. Cũng
khó trách, chính mình đã có một đứa con như thế, mà lại còn ưu tú như vậy thì
đương nhiên là bà muốn mở to mắt để chọn lựa con dâu. Trước đây nhìn Nghi Tĩnh
công nhận làm cho bà thích, sau lại thấy Bạch Thuần Khiết với cá tính như bù
đắp cho đứa con bảo bối, đều là những sự lựa chọn không tệ. Nhưng với quan hệ
lộn xộn của hai người thì bà không khỏi trộm thở dài một tiếng, mẹ Lục cũng rất
hao tổn tâm trí.
Hiếu
thuận nhận mớ rau xanh từ trong tay mẹ đưa, Lục Cảnh Hàng vốn rất ít cười nay
tít mắt nói với giọng điệu hơi có vẻ làm nũng “Hôm nay mẹ muốn ăn món này với
ba à.”
“Đúng
vậy, con cũng muốn ăn một bữa sao?”
“Rất
muốn, tay nghề của mẹ càng ngày càng cao siêu. Nhưng mà một lát nữa có lẽ con
có việc phải về công ty.”
“Thời
gian eo hẹp như vậy thì con còn đến chỗ mẹ làm gì. Mẹ sẽ không làm trễ công
việc của con, mẹ sẽ tự mình đi mua thức ăn.” Vừa nói, mẹ Lục muốn lấy lại mớ
rau xanh mình vừa đưa. Nhưng mà Lục Cảnh Hàng sao có thể bằng lòng.
“Có
vội đến đâu thì cũng muốn giúp mẹ.”
Chút
tâm tư nho nhỏ ấy, mẹ Lục mà đoán không ra thì thật xin lỗi thân phận làm mẹ
của mình. Quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của con mình, bà đi thẳng vào
vấn đề “Có phải nói về chuyện hôm qua không?”
“Mẹ, mẹ
thật thông minh.” Đề tài đã mở ra , Lục Cảnh Hàng liền nói tiếp “Con đã nói rõ
mọi chuyện với Nghi Tĩnh, hiện tại dì Liễu cũng đã trở về nhà. Tại sao mẹ vẫn
còn không tán thành con và Thuần Khiết đến với nhau?”
“Con
cái, coi như dì Liễu đã đi về, Nghi Tĩnh cũng quyết định rút lui, nhưng mà quan
hệ giữa ba người bọn họ vẫn không thay đổi. Huống chi, mẹ nghe người ta nói đứa
trẻ ở gia đình bố mẹ không đầy đủ so với trẻ con ở gia đình đầy đủ hơi ích kỷ
hơn một chút. Cho nên mẹ hy vọng con có thể tìm thiếu nữ một gia đình có hoàn
cảnh tương đối đơn giản để kết hôn.”
Đối với
nỗi lo của mẹ mình anh cảm thấy vạn phần bất mãn, nhưng Lục Cảnh Hàng vẫn nhịn
sự sốt ruột mà giải thích “Hoàn cảnh gia đình Thuần Khiết cũng không có điểm gì
phức tạp. Mặc dù dì Liễu đã đi khỏi vào lúc cô ấy học tiểu học, nhưng bố cô ấy
chăm sóc rất khá, hơn nữa cô ấy còn có mẹ kế thương yêu cô ấy. Hiện tại không
còn nói là mẹ kế nữa mà cũng đã gọi mẹ.”
“Cha
của Tiểu Bạch đã tái hôn ?”
“Vâng,
gần đây vừa mới kết hôn, nói như vậy cũng không còn là gia đình không đầy đủ bố
mẹ nữa.”
Mẹ Lục
hao tổn tâm trí lắc đầu “Không phải là mẹ cố chấp về gia đình không đầy đủ bố
mẹ, chỉ là mẹ muốn con tìm được một cô gái vô cùng yêu con, đối tốt với con.”
“Mẹ,
làm thế nào mà biết là cô ấy không yêu con?”
“Cảm
giác, mẹ cảm giác nó thích con không bằng con thích nó.”
Bầu
trời u ám rốt cục có mưa xuống, mái tôn của chợ bán rau cỏ bị nước mưa đập làm
rung động ầm ĩ. Khu chợ vốn đã náo nhiệt càng trở nên ồn ào náo động. Nhưng một
đôi mẹ con lại dừng câu chuyện. Mua thức ăn xong thì đưa mẹ về nhà, trong lòng
Lục Cảnh Hàng hơi có cảm giác nói không ra lời nên lái xe quay về công ty vẫn
hơi không yên lòng.
***
“Anh
yêu em không?”
“Anh
yêu em.”
“Yêu
nhiều không?”
“Vô
cùng yêu.”
“Nhưng
em cảm giác mình còn yêu anh nhiều hơn, vô cùng lại thêm một!”
“Sai,
anh yêu em rất nhiều lại thêm hai.”
“Thêm
ba.”
Người
thứ ba xen vào? Bạch Thuần Khiết dừng lại việc tìm tòi đồ đạc trang trí nội
thất trên mạng mà quay đầu nhìn về phía vở kịch thần tượng não tàn đang phát
trong TV, làm sao mà những lời thoại như vậy cũng có? Rốt cục vai chính nam nữ
so ra nói năng vô cùng giống như hỏi đáp. Bạch Thuần Khiết đầu tiên là dừng lại
sau đó phì cười, đó không phải là rất giống trò chơi, coi chừng vai nam chính
càng ngày càng giống như ông chú chuyên lợi dụng!
Lục
soát trang trí nội thất của trên dưới một trăm cửa hàng thú cưng, xương cổ Bạch
Thuần Khiết chịu không nổi lượng công việc lớn nữa. Cô xoa cái cổ nhỏ nhắn của
mình đi vào bếp tìm thứ gì ngon tự khao chính mình. Nhưng trong chớp mắt cái
cốc thủy tinh trên tay cô liền bị rơi vỡ tan tành. Làm sao vậy, cái cốc dễ dàng
đi tong! Thôi coi như đổi lấy bình an vậy.
Ôm đống
lớn đồ ăn rồi ngồi lỳ trên ghế sa lon, Bạch Thuần Khiết cầm cái điều khiển từ
xa rốt cục bắt đầu chuyển kênh khỏi vở kịch sân khấu thần tượng não tàn. Cô vốn
rất ít xem tin tức lại đột nhiên muốn ngó qua bản tin trưa của thành phố C.
Trời
mưa bên ngoài càng lúc càng lớn khiến cô không thể không điều chỉnh âm lượng TV
lớn hơn.
“Tiếp
theo chúng ta theo phóng viên đi một chuyến đến hiện trường sự cố liên hoàn.”
Gặp
chuyện không may? Bạch Thuần Khiết trợn mắt nhìn chăm chú màn ảnh. Hình ảnh
trong bối cảnh trở nên rất quen thuộc, chính là con đường trước kia ngày ngày
cô vẫn đi làm.
“Bởi vì
đột nhiên mưa to, miệng cống thoát nước ở con đường này có bộ phận thoát nước
không tốt. Cho nên mặt đường đã đọng nước, chúng ta có thể thấy ở nơi phát sinh
sự cố đâm xe thì nước đọng đã cao hơn cổ chân phóng viên của chúng ta . . .”
Một khi
thời tiết xảy ra sự cố liền dễ dàng phát sinh tai nạn giao thông. Bắt đầu lo sợ
khó hiểu, Bạch Thuần Khiết nghĩ sau này phải bảo Lục Cảnh Hàng hưởng ứng lời
kêu gọi cẩn thận di chuyển khi đi làm.
Tin tức
sự cố vẫn đưa tin, camera quay cận cảnh nhãn hiệu từng chiếc xe gặp chuyện
không may. Đột nhiên, Bạch Thuần Khiết sợ run, không ngờ trên TV cô lại thấy
được biển số xe của Lục Cảnh Hàng. Chắc nhìn lầm rồi . . . Mặc dù không ngừng
trấn an chính mình, nhưng cô vẫn cứ gọi điện cho Lục Cảnh Hàng, tắt máy. Tim bị
nhảy lên đến cổ họng, Bạch Thuần Khiết lại gọi đường dây nóng đến bản tin trưa
để hỏi trong những xe gặp chuyện không may liệu có xe của Lục Cảnh Hàng không.
Kết quả cô gái ở đầu kia đường dây nóng trả lời chắc chắn “Vâng, có một chiếc
xe biển số này.”
“Người
ở trong xe không có việc gì chứ?”
“Cái
này chúng tôi không rõ ràng lắm, nạn nhận đều đã được đưa tới bệnh viện trung
tâm thành phố. Cô gái, cô có thể đến bệnh viện xem qua đi.”
Còn chờ
cô đề nghị nữa à! Bạch Thuần Khiết cầm áo khoác mặc lên người, cũng không kịp
mở ô dù liền chạy xuống dưới nhà. Nhưng loại thời tiết này thì điều khiển xe
khó khăn muốn chết. Lòng như lửa đốt làm hình như người ta cũng quên đi còn có
những phương tiện giao thông như xe buýt hay đường tàu điện ngầm. Vừa nghĩ bệnh
viện trung tâm thành phố chẳng qua cách nhà có bốn năm con phố, Bạch Thuần
Khiết không ngờ lại giống như vai chính trong phim TV rất mạnh mẽ, nhanh chân
chạy liền.
Mở ô dù
khi chạy bộ chỉ có thể làm gia tăng lực cản nên cô chạy mới có vài bước thì ô
dù cũng quẳng đi, bản thân liền giống như quyển sách nào đó viết về cả cuộc đời
này. Mạnh mẽ lên, nhân lúc còn trẻ tuổi thì hãy dũng mãnh lấy một lần đi.
***
Trong
bệnh viện, Lục Cảnh Hàng cắn răng để người y tá xử lý vết thương cho mình. Anh
muốn nhanh đến công ty rồi ở đó tự mình xử lý qua mấy vết thương bên ngoài.
Nhưng cảnh sát giao thông lại muốn những người bị thương bọn họ đi cùng đến
bệnh viện. Ông trời biết rõ là anh rất không thích bầu không khí nồng nặc mùi
thuốc sát trùng sao.
“Đỡ chưa?”
Ba mẹ họ Lục mở cửa phòng cấp cứu mà hỏi.
“Không
đau lắm .”
“Sau
này mà gặp loại thời tiết đó thì con cũng đừng lái xe .” Mẹ Lục mới vừa ở nhà
nấu xong bữa cơm liền thấy trong TV nói có sự cố giao thông phát sinh. Đến khi
thấy biển số xe của con mình thì bà sợ đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Nhưng mà
chạy tới bệnh viện nhìn thấy anh chỉ bị một vết thương nhỏ bên ngoài thì cuối
cùng cũng vững bụng hơn.
Miệng
vết thương được xử lý tốt, cảnh sát giao thông làm ghi chép xong xuôi, Lục Cảnh
Hàng đi toilet. Trong đại sảnh bệnh viện cha mẹ họ Lục vừa ngồi chờ con vừa nói
chuyện phiếm với bác sĩ quen tình cờ gặp. Đột nhiên thấy trước mắt xông vào một
cô gái tinh thần sa sút toàn thân ướt đẫm, cái nhìn của toàn bộ mọi người trong
đại sảnh đều bị thu hút đến.
“Trời
mưa quả là lớn.” Bác sĩ nói vui.
Mẹ Lục
cười phụ họa, nhưng lập tức bà phát hiện cô gái đang lo lắng đó là ai.
Bạch
Thuần Khiết gạt mái tóc như tấm rèm cửa ngăn cản tầm mắt sang hai bên, sải bước
chạy đến quày giải đáp thở hổn hà hổn hển mà hỏi “Vừa rồi những bệnh nhân từ sự
cố giao thông chuyển đến đâu?”
“Cô là
người nhà của họ sao.”
“Đúng
là người nhà, chồng tôi đang ở bên trong! Anh ấy tên là Lục Cảnh Hàng, không có
việc gì chứ, anh ấy không có việc gì chứ?”
Không
thể phân biệt rõ là nước mắt hay nước mưa đang chảy xuống trên mặt cô, trong
lòng mẹ Lục trong nháy mắt mềm nhũn như bông, hai gò má bà hơi nóng lên. Những
lời bà nói buổi sáng dường như chỉ là phỏng đoán của mình. Bà là người từng
trải, chỉ cần có yêu, đều sẽ hiểu rõ loại cảm giác đau lòng dù nhỏ bé của tình
cảm lo lắng chân thành. Bước ra phía trước, mẹ Lục vỗ vai Bạch Thuần Khiết một
cái “Tiểu Bạch, không cần lo lắng, Cảnh Hàng không có việc gì.”
” Cô.”
Cũng không biết tại sao, Bạch Thuần Khiết lại đỏ mắt lần nữa, hô hấp vẫn gấp
gáp “Cảnh Hàng thực sự không có việc gì? Thật sự?”
“Đương
nhiên.” Cô bé ngốc này, tại sao bà lại phải gạt cô chứ. Lấy ra khăn tay của
mình, mẹ Lục vô cùng hiền lành lau khô mặt cho cô “Ngược lại nhìn cháu kìa, làm
khổ mình như vậy thì đến tám chín phần sẽ bị cảm lạnh.”
“Không
có việc gì đâu, thân thể cháu rất tốt, khỏe mạnh như voi vậy. Đúng rồi, Cảnh
Hàng đâu?”
“Đi
toilet .”
Hô hấp
dần dần đều đặn, Bạch Thuần Khiết thở thật dài. Cô cười có hơi ngượng ngùng
“Quá lâu không vận động nên chạy vài bước đã mệt thành dạng này, rất mất mặt.”
“Sau
này mỗi tuần đều đi đánh cầu lông đi.”
Lời …
mời này . . . cô liên tục gật đầu. Mặc dù không biết Lục Cảnh Hàng khuyên mẹ
Lục như thế nào, nhưng cô có cảm giác là anh đã thành công.
“Nghe
Cảnh Hàng nói, cha của cháu đã tái hôn ?”
Vẫn còn
chìm trong niềm vui thành công, Bạch Thuần Khiết hơi giật mình. Không nghĩ tới
Lục Cảnh Hàng cũng nói việc này cho mẹ mình. Cô gật đầu, nhắc tới việc này vẫn
còn kích động “Cuối cùng đã kết hôn! Mẹ cháu đợi cha đã nhiều năm như vậy.”
Lập tức
hồi phục lại.
Bà mẹ
này tự nhiên không phải là nói tới Liễu Chi Nhã, mẹ Lục rõ ràng để lộ nụ cười
“Tại sao đến giờ mới kết hôn?”
Cô xấu
hổ cắn môi dưới “Bọn họ sợ cháu không chịu được.”
Có lẽ
rất nhiều người đều giống như mẹ Lục trước đây luôn cho rằng con cái trong gia
đình không đủ cha mẹ thì so với trẻ con nhà bình thường sẽ ích kỷ hơn một chút.
Nhưng mà không nên xem nhẹ, con cái trong gia đình không đủ cha mẹ cũng vì tình
yêu cha hoặc là mẹ mình mà học được cách không vụ lợi.
Mẹ Lục
gật đầu hàm ý sâu sắc, hôm nay thật giống như chung kết, kỳ thật cũng thực sự
là bắt đầu.
***
Sau khi
về tới nhà, thay quần áo xong Bạch Thuần Khiết vội vã chạy đến ôm lấy Lục Cảnh
Hàng “Rốt cuộc là anh nói như thế nào mà thuyết phục được mẹ anh?”
“Hả ?”
Anh lộ rõ có hơi không hiểu nguyên nhân, nhưng mà một cuộc gọi tiếp theo đã làm
anh hiểu rõ mọi điều.
Là mẹ
Lục gọi cho con mình, trong cuộc gọi cũng không nói nhiều, nhưng lại nhắc tới
việc rất quan trọng. Bà bảo cuối tháng này có hai ngày cũng rất tốt, thích hợp
để kết hôn.
“Ai gọi
đấy?” Bạch Thuần Khiết nhìn ai đó với vẻ mặt nụ cười mà hỏi.
“Bí
mật.”
“Vậy
anh nói cho em biết, anh nói như thế nào mà thuyết phục được mẹ anh?”
“Cái
này, cũng là bí mật.” Kỳ thật anh cũng không rõ lắm mẹ mình làm thế nào đột
nhiên gật đầu.
Liếc
mắt xoáy vào anh, Bạch Thuần Khiết tức giận nhưng cố ý nói “Có phải khóc ôm
chân mẹ mà nói, thành toàn cho chúng con đi, thành toàn cho chúng con đi — “
Đi tới
đùa nghịch chọc chọc vào mặt cô, Lục Cảnh Hàng cười đến đặc biệt ngọt ngào
“Cũng không nói cho em biết.”
Chết
tiệt, không nói thì đừng nói, để nó trở thành bí mật thiên cổ đi! Chờ tên Lục
Cảnh Hàng lão luyện này nghĩ rồi khai ra sự thực thì bản cô nãi nãi đây cũng
không muốn nghe nữa!
“Nhưng
mà có tin có thể nói cho em. Mẹ anh nói cuối tháng có hai ngày rất đẹp, để
chúng ta chọn một ngày.”
“Nhanh
như vậy?”
“Rất
cảm động chứ?”
Phì…
hừ, nói cứ như là cô muốn mong mỏi được sớm gả cho anh vậy “Anh có thể hỏi mẹ
mình hộ em, cửa hàng thú cưng của em lúc nào khai trương thì may mắn?”
“Muốn
biết à?” Người nào đó cười xấu xa.
“Muốn
chứ!”
“Vậy
trước hết có quà cho mẹ anh.”
“Đưa
cái gì?”
Liền
làm bộ biến thân thành tên đại ác ma vật ngửa họ Bạch nào đó “Món quà rất quý .
. .”
———————-
toàn bộ văn hoàn ———————