Vừa tắm
nước nóng xong , cũng là lúc mặt trời lên trên đỉnh núi , ánh sáng chói lòa
phản chiếu vườn hoa hướng dương càng thêm chói mắt , thật sự đặc biệt đẹp. Các
đồng sự khác cùng đi uống trà , còn bản thân Bạch Thuần Khiết lại chạy nên núi.
Không
biết có phải vì bản thân yếu ớt , hay do ba Bạch tính toán , mấy năm rồi cô
chưa có gặp mẹ . Lần đầu tiên nhìn thấy hoa hướng dướng , là ở trong tranh sơn
dầu của mẹ , khi đó căn bản là không biết , còn nói đó là tranh phong cảnh .
Nghĩ vậy, Bạch Thuần Khiết không khỏi cười nhạo bản thân hồi nhỏ thật ngu ngốc.
” Còn
bao lâu nữa mới tới?” Quán giải khát dừng ở trước mặt cô.
” Đi
qua khỏi làng là tới .” Cười theo , Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn lên Lục
Cảnh Hàng , đưa tay vỗ vỗ cạnh tảng đá bên người : ” Ngồi xuống đi . Anh làm
sao biết tôi ở trong này?”
” Lúc
mới đến , mọi người xuất thần nhìn hoa hướng dương.” Cô ngồi xuống bên cạnh ,
Lục Cảnh Hàng ngửa cổ uống đồ uống , ” Cảnh sắc cũng không tệ.”
” Lọt
vào mắt xanh của Lục tổng , quả thật là rất đẹp. Tắm suối nóng thế nào?”
” À ,
thoải mái , tiếc là có chút buồn.”
” Buồn
? Bởi vì bản thân có 1 mình.”
Gật gật
đầu : ” Một nam đồng sự đều không có.”
Bạch
Thuần Khiết nở nụ cười : ” Hóa ra Lục tổng yêu đàn ông.”
” Phụ
nữ mặc quần khó cũng không tệ.”
” …Cho
anh thắng.”
Hai
người rất kì quái , trò chuyện thì động chạm đến mình, động chạm đến ta , cuối
cùng cả 2 người đều động chạm nhau.
Hoa
hướng dương đã nhuộm thành màu hồng cam , hai khuôn mặt cũng hồng hồng bởi vì
sự thẹn thùng, màu đỏ quả nhiên là màu sắc của tình yêu.
Quay
đầu nhìn cô , Lục Cảnh Hàng nói : ” Ngày đó ở trong bệnh viện , cô muốn làm cái
gì?”
” Không
có mà , cái gì tôi cũng chưa muốn làm.” Thật sự xấu hổ đến đỏ mặt .
” Thật
không ? Nếu cô không muốn , quên đi.”
” …”
Bạch Thuần Khiết cúi đầu , hai ngón tay cắn cắn : ” Việc này , bây giờ tôi muốn
…” câu cuối trong miệng chưa kịp nói ra , cô trợn tròn mắt rồi dần dần nhắm lại
, Lục tổng à , động tác anh thật mau , tôi nhìn anh so với tôi còn muốn hơn …
!!! ( á á á , lại kiss rồi ).
****
Trong
phòng bếp đang làm bữa cơm chiều , tiếng chuông di động Hàn Nghi Tĩnh nổi nhạc
. Dãy số xa lạ.
” Alo ?
Ai đấy?”
” Ngoan
, mẹ đây.”
” A?”
Dãy số xa lạ quá , nhưng Hàn Nghi Tĩnh nhìn ra được ở nơi nào , Cô kinh ngạc
nói : ” Mẹ , đến rồi à?”
” Ừh ,
mẹ đang ở dưới lầu nhà con.”
” Dưới
lầu nhà con ? Mẹ làm con ngạc nhiên lớn quá !”
” Mau
ra đón mẹ đi !”
Tắt
điện thoại , Hàn Nghĩ Tĩnh vội vàng thay quần áo đi giầy xuống lầu : ” Mẹ .”
Nhìn thấy phụ nữ trung tuổi tao nhã , Hàn Nghi Tĩnh rộng mở cánh tay .
Hai mẹ
con ôm nhau cực kì thân thiết , người đi ngoài đường ngang qua còn không nghĩ
rằng quan hệ hai người đó là mẹ kế – con chồng đâu nhỉ ?
” Con
gầy quá.” Liễu Chi Nhã đau lòng vuốt ve hai gò má Hàn Nghi Tĩnh : ” Nhưng không
sao , Nghi Tĩnh chúng ta vẫn là xinh đẹp nhất.”
” Mẹ ,
con không phải đứa trẻ nữa.”
” Đúng
đúng , đại tiểu thư , vì người trong lòng mà nhẫn tâm xa cha mẹ.”
Cô chỉ
cười , không nói tiếp . Liễu Chi Nhã hỏi cô : ” Sao rồi , có chuyện gì không
vui với Cảnh Hàng à?”
” Không
có.”
” Thật
sự không có sao?”
Hàn
Nghi Tĩnh gật đầu : ” Thật mà.”
” Khi
nào gọi Cảnh Hàng lại đây ăn bữa cơm , lâu như vậy rồi ta không thấy , giờ muốn
xem nó đẹp trai cỡ nào quá !”
” Mẹ .
Cảnh Hàng hôm nay có việc không tới được.”
”
Chuyện gì còn quan trọng hơn gặp mẹ vợ tương lai chứ?”
” Hình
như có liên hoan với đồng sự trong công ty.”
” Thế
à? Xem ra cậu ta tính cách hướng ngoại hơn.”
” Có
khỏe không?”
Hai mẹ
con người 1 câu , ta 1 câu trò chuyện cùng đi lên lầu , bữa tối vui vẻ sau khi
kết thúc lại là cuộc nói chuyện chân thành cởi mở.
*****
Đối
tượng nói chuyện bất đồng có thể khiến cho người khác không cảm thấy vui vẻ ,
có người đối với người nhà theo lẽ thường phải làm cảm nhận được gia đình ấm áp
, có người đối với người yêu theo lẽ thường phải làm cảm nhận được tiếng tim
đập tình yêu.
“ Nói
thiệt tình nha , không được gạt người.”
“ Biết
rồi , bắt đầu đi.”
Bị nhốt
chung 1 phòng , Bạch Thuần Khiết và Lục Cảnh Hàng chưa thích ứng được , dù sao
chưa tới thời gian ngủ , 1 cái giường còn chưa nóng lòng giải quyết.
Đánh
trước 1 quân bài Joker, Bạch Thuần Khiết lòng thấp thỏm mong muốn thắng , chộp
bài còn lại trong tay Lục Cảnh Hàng ở trên bàn , cô cười nham hiểm vạn phần : “
Thành thật trả lời , lúc anh soi gương anh có cảm thấy bộ dạng mình rất đẹp
trai không?”
Bị
người hỏi , mí mắt trầm xuống : …..Có.”
Bạch
Thuần Khiết cười chảy nước mắt , thở hổn hển , cô chỉ vào Lục Cảnh Hàng giống
như chỉ tội nhân : “ Anh đúng là siêu biến thái ! Khẳng định không riêng anh
cảm thấy mình đẹp trai , còn cảm thấy cái gì mình cũng tốt !”
“
.. Không có khoa trương như vậy.”
“
Tôi thấy có.”
“
Thật sự là không có.”
“
Đừng lắm mồm . Tiếp tục!” Bạch Thuần Khiết bốc bài , cô thừa dịp Lục Cảnh Hàng
không chú ý , đem Joker dấu dưới mông mình : “ Được rồi , rút bài.”
Một bên
xem tin tức 1 bên rút bài , cảm giác cũng không tệ , Bạch Thuần Khiết cũng có
thể thắng Lục Cảnh Hàng Hỏi câu thứ 2 : “ Lúc trước đi du học , anh có hối hận
không?”
Ánh mắt
từ TV thu hồi lại , Lục Cảnh Hàng còn chưa chăm chú , trầm mặc 3 giây sau mới
gật đầu.
“ Vậy
lại còn đi .”
“
Tới nơi đó mới hối hận.”
“ Sẽ
quay lại chứ ?”
“ ….”
Bạch
Thuần Khiết nhíu mày , quả thật như thế. “ Nhưng ai kêu lúc trước anh phạm lỗi.
Còn nữa ! Câu tiếp theo tôi muốn biết lý do anh rời đi!” Nếu giống như trong
bản thảo Cố Trữ tự viết , cũng không có ý tưởng giải thích trong lòng nhân vật
chính ‘anh ta’. Cho nên Bạch Thuần Khiết muốn biết lúc ấy Lục Cảnh Hàng nghĩ
như thế nào.
Song
câu thứ 3 này căn bản không cần chơi , Lục Cảnh Hàng đè tay cô : “ Không cần
phải để ý quá khứ nhiều làm gì !”
Tuy
rằng lời nói này thật dịu dàng đến làm cho người ta không thể không nghe ,
nhưng cô thật sự muốn biết tâm tư anh : “ Đến đây , chơi thêm 1 ván.”
“ Không
được giấu bài.”
Mặt đỏ
: “ Không giấu là không giấu.”
TV bị
bỏ lại đằng sau ,toàn bộ tinh thần Lục Cảnh Hàng chăm chú , xem ra người này
muốn tận hết sức lực bảo vệ bí mật trong lòng . Lão hổ về núi , con khỉ còn có
thể thế nào mà nhảy ra.
Đến ván
thứ 3 , Lục Cảnh hàng đại thắng : “ Cô nói trước kia thích tôi , bắt đầu từ khi
nào?”
“ …”
Buồn bực.
“ Nói
mau , phải nói thật.”
“
Thích từ khi nào thì không biết , nhưng sau khi anh rời đi mới phát hiện.”
Nhếch
miệng nở nụ cười , Lục Cảnh Hàng bắt đầu thu thập bài , nhưng mặc kệ Bạch Thuần
Khiết la hét thêm 1 ván , cô nhất định phải thắng Lục Cảnh Hàng , muốn hỏi câu
trong lòng mình. Đáng tiếc , cuối cũng cô vẫn thua.
“ Anh
giấu bài?”
“ Tôi
không ngây thơ như vậy.”
“….
Hỏi gì hỏi đi.” Hổn hển.
Cổ dài
dướn ra , Lục Cảnh Hàng hung hăng hôn 1 cái trên khuôn mặt cô : “ Ừh , hôn.”
Cố ý
đùa giỡn cô ! Chụp bàn đứng lên , cô quang quác nói to : “ Tôi nói là hỏi ,
không phải hôn !”
Ngoài
cửa truyên đến tiếng cười : “ Thuần Khiết à , hôn cơ? Hôn trước đi , bên ngoài
đốt pháo hoa rồi chúng ta ra ngoài xem đi.”
“ Xem
xong về hôn cũng không muộn.”
“ …”
Một mảng mây đên trên đỉnh đầu Bạch Thuần Khiết ,quả nhiên cô bất lựuc ! Lần
này cảm thấy đi tắm suối nước nóng mà bị chịu thiệt nhiều quá !