Không
lâu sau khi năm 3 bắt đầu tựu trường, lời đồn do nhóm Đại Công Chúa phát ra lập
tức liền bùng nổ cả trường học.
“Tớ ở
chung cùng Lục Cảnh Hàng?” Bạch Thuần Khiết vẻ
mặt buồn bực nhìn Đại Bát đến đây hỏi tội “Chính mắt cậu nhìn thấy à. Hơn nữa,
cậu cũng không phải không biết là hai chúng tớ ở cạnh nhau nên cùng đi học, sau
lúc tan giờ thì bình thường cậu ấy giúp tớ bổ túc bài.”
“Nhưng
mà bây giờ hai người các cậu lại dùng cùng một ví tiền giống nhau. Một bạn nam
cùng một bạn nữ dùng một ví tiền không nói lên hai người bọn họ hẹn hò sao?”
“Đại
Bát, tớ bị như vậy còn không phải là vì bạn học Giáo Thảo nhà các cậu sao? Lễ
Giáng Sinh năm ngoái chẳng biết thế nào mà lại tặng tớ món quà Nô en là một lọ
nước hoa Hương Nại Nhi đắt kinh người. Chỉ vì món nợ nhân tình này mà thiếu
nước tớ chỉ ăn bánh bao dưa muối! Hơn nữa lọ nước hoa kia ở nhà tớ nào có khác
gì quả bom hẹn giờ. Tớ sợ ba mình lục lọi phòng tớ, nếu như bị ba biết tớ có
bạn trai, lại còn nhận quà đắt tiền của người ta thì liệu tớ còn có thể sống
chắc? !”
Nghe
xong Bạch Thuần Khiết bực bội tuôn ra một lèo lời giải thích, mặt Đại Bát có vẻ
dễ coi hơn nhiều. Cậu cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người
khác. Có điều hai bên đều là bạn tốt của mình, làm người thì phải coi trọng
nghĩa khí chứ. “Tiểu Khiết, trưa nay tớ mời cậu đi ăn cơm, bên nhà cậu nói buổi
trưa sẽ trở lại tìm tớ.”
Bạch
Thuần Khiết làm bộ làm tịch nhướn mày hỏi “Không nghi ngờ tớ đó
chứ?”
“Trời
đất chứng giám, tớ không có hoài nghi cậu. Tớ chính vì cho rằng những lời đồn
làm người nghe vô cùng thuận theo tự nhiên nên đưa ra nghi vấn nho nhỏ trong
lòng.”
“Thôi
đi, ai tin.”
“Ăn cơm
đi thôi, chị cả tốt đó. Bắt đầu từ bây giờ đến khi chúng mình tốt nghiệp, cơm
trưa của cậu, tớ bao hết, được không?”
“Hơ, cứ
dựa vào lời này của cậu thì tớ dốc lòng tăng cân! Ăn cho cậu thủng túi!”
“Cho ăn
thoải mái, dù sao cuối cùng thì cũng có nhà cậu thanh toán mà.”
Bạn học
Giáo Thảo lại trở về mang đến chấn động nho nhỏ không riêng gì cho các nữ sinh
si mê cả trường, chịu ảnh hưởng của nó kịch liệt nhất chắc là Lục Cảnh Hàng
trong số những thiếu niên chót ôm trong lòng một mối tình đầu.
Giờ ăn
trưa cô ấy không tới tìm mình, hết giờ tự học cũng vẫn không tới tìm mình. Trên
đường về nhà mà Lục Cảnh Hàng có hơi thất thần, hai lần suýt nữa làm xước sơn
xe xịn của người ta.
Thời
gian bổ túc cũng qua mà Bạch Thuần Khiết vẫn không hề xuất hiện ở trong tầm
nhìn của anh . Đang định nhòm qua cửa sổ một lần cuối cùng rồi sẽ đi sang gõ
cửa đối diện thì ở chỗ đèn đường chiếu sáng dưới tầng trệt lại một lần nữa xuất
hiện cảnh tượng GOODBYE KISS. Nhưng mà lần này thì là Bạch Thuần Khiết chủ động
hôn lên mặt của bạn học Giáo Thảo.
Tâm
tình dịu đi đã lâu của Lục Cảnh Hàng lại một lần nữa bị chọc giận.
Ở cửa
cầu thang, Bạch Thuần Khiết vừa
mới quẹo vào đã bị một gương mặt bài tú-lơ-khơ hết sức quen thuộc làm khiếp sợ.
Vừa vỗ ngực an ủi nhịp tim đập, cô vừa nhướng mày bắt đầu trách cứ Lục Cảnh
Hàng “Tối lâu rồi không làm gì lại đi ra ngoài dọa người!”
“Cậu
cũng biết chậm sao?”
Vừa
nghe giọng điệu châm chọc này, cơn hờn giận được mùa xuân đến làm thức tỉnh
liền lập tức khiến cho ý chí chiến đấu sục sôi. Bạch Thuần Khiết vênh mặt lên
“Tớ cũng không phải là em gái của cậu, đừng có vác cái bộ dạng làm anh trai đến
giáo huấn tớ!” Hôm nay bởi vì có bạn học Giáo Thảo nghe nói đám em gái kia của
Lục Cảnh Hàng tạo ra tin đồn, dùng cái đó để làm lợi thế, Thuần Khiết làm sao
dám bất chấp nguy hiểm bị thầy giáo tìm đến cha mẹ cứ ở bên ngoài cùng cậu đánh
bi-a. Càng không cần phải ở ngay cửa nhà mình giống như tượng gỗ mà làm vai nữ
chính ngốc nghếch nhón chân hôn người ta!
“Coi
như là làm anh trai, chỉ sợ cũng không quản được mớ bạn trai đó.”
“Cậu
nói vậy là có ý tứ gì? Hay cho rằng hòa bình quá lâu nên muốn cãi nhau ?”
“Tớ
không có nhàm chán như vậy.”
Đó
chính là nói mình nhàm chán sao? Đã khó chịu nên Bạch Thuần Khiết trở nên càng
dễ nổi trận lôi đình “Lục Cảnh Hàng, cậu rốt cuộc muốn làm bất hòa?”
“Nhưng
tớ đang suy nghĩ liệu có nên đem những thứ vừa nhìn thấy nói cho ba của cậu hay
không. Bác ấy vừa rồi có gọi điện thoại tới hỏi thăm xem cậu có học hay không.”
“Uy
hiếp tớ à?” Bạch Thuần Khiết vẫn luôn mềm nắn rắn buông, anh không phải định
nói cho ba mình sao. Cô tuyệt đối có biện
pháp để khiến anh nói không nên lời! Bạch Thuần Khiết giơ tay ôm vòng quanh cổ
Lục Cảnh Hàng, vít đầu của anh xuống, lập tức kiễng chân hung hăng hôn một cái
lên má phải anh. Sau khi buông anh ra, cô không kìm nổi một vẻ hung hăng mà nói
“Nói đi, thuận tiện cũng đem chuyện vừa rồi nói luôn thể!”
Ngẩng
cao đầu đi vòng qua Lục Cảnh Hàng đang ngơ ngẩn, Bạch Thuần Khiết bước nhanh
lên lầu. Khi leo tới tầng thứ ba, cô cuối cùng cùng cảm thấy cần phải thăm
dò sờ qua mặt mình một lần. Nóng quá , cô nghĩ
có thể là do mình chạy lên lầu quá nhanh.
Sáng
ngày thứ hai vừa ra khỏi cửa, Bạch Thuần Khiết liền chạm trán với Lục Cảnh Hàng cũng ra khỏi cửa rất
sớm. Vụ xung đột nhỏ tối qua hình như hoàn toàn chưa hề xảy ra, không ngờ Lục
Cảnh Hàng mặt mày tươi cười chào buổi sớm với cô. Hoài nghi chính mình đang nằm
mơ, sau khi cô cùng nhau xuống lầu lại còn len lén cấu cho mình một cái.
“Trưa
nay ăn cơm tại phòng ăn sao?”
Vẫn
không quá tự nhiên, Bạch Thuần Khiết mấp
máy môi “Đi ra ngoài ăn.”
“Cùng
bọn họ à?”
“Ừ, hẹn
từ hôm qua rồi.”
Lục
Cảnh Hàng lên xe nhếch môi cười một tiếng mà dặn dò “Chiều nay
không nên trốn học, buổi tối bổ túc hai giờ để bù lại hôm qua.”
Bạch
Thuần Khiết cũng đạp xe đi ở phía sau anh lại ngoan ngoãn gật đầu khác thường.
Cứ đi chung hòa bình như vậy thì giống như một cơn gió ấm áp, mặc dù có người
vẫn không hiểu ra sao.
Buổi
tối tan giờ học về nhà, Bạch Thuần Khiết ăn qua loa vài miếng cơm đã bị ba Bạch xua sang nhà Lục Cảnh Hàng học thêm. Sau khi vào cửa Lục Cảnh Hàng vừa mới nói chuyện điện thoại xong với ba mẹ. Ông bà
Lục đặc biệt dành thời gian chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi cho con trai bảo
bối. Còn như quà cáp thì bọn họ thần bí cười hề hề nói là sau một lúc nữa mới
có thể đưa cho anh.
“Lớp
cậu hôm nay có nhiều bài tập hơn à ?” Lục Cảnh Hàn lấy đá từ tủ lạnh đưa cho
Bạch Thuần Khiết đang lắc lư đầu nghe nhạc.
Sự mơ
hồ không rõ trong đầu cả ngày cũng không có biến mất, có điều cô có thể xác định rằng hôm nay Lục Cảnh Hàng thật sự vô
cùng đáng hài lòng.
“Lần
đầu tiên dự thi thử, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Thì
cũng như vậy thôi.”
“Hình
như không có mang hy vọng gì à, bổ túc của tớ cũng không có tác dụng sao?”
“Cũng
có một chút.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Thuần Khiết rõ
ràng, thật sự là thành tích học tập của mình đã được nâng cao một bậc.
Khi
Bạch Thuần Khiết ngồi xuống đối diện, Lục Cảnh Hàng vừa lật một quyển sách vừa
hỏi “Hỏi qua một chút, chúng ta có cần bắt đầu tập trung vào học thêm hay định
để trường học kiểm tra?”
Bĩu môi
“Tớ đã học hơn mười hai năm, nói thật thì thật sự cũng đủ rồi. Nếu như có thể
tớ nghĩ tốt nghiệp phải đi mở một cửa hàng đồ chơi bằng điện, phòng bi-a cũng
có thể! Có điều hy vọng càng nhiều thì thực tế rất dễ kích động. Rốt cuộc
trường học muốn kiểm tra gì thì tớ không biết, không biết.”
Nhìn
điệu bộ của Bạch Thuần Khiết cau
mày khổ sở. Lục Cảnh Hàng cười híp mắt đề nghị “Có muốn cùng tớ ghi tên vào đại
học S không?”
“Đại
học S? Đừng làm loạn, tớ coi như dốc sức học trung học rồi mới đi thi thì cũng
không nhất thiết có thể thi đậu!”
“Vậy
đại học Z?”
“Cậu
ghi tên vào đại học Z? Đừng có đùa giỡn với tiền đồ của mình, học sinh như cậu
mà đến đại học Z thì có thể trực tiếp giảng dạy !”
“Hay là
…. Nếu không thì đại hoc N?”
Bạch
Thuần Khiết vẻ mặt suy nghĩ, do dự một lúc rồi hỏi Lục Cảnh
Hàng “Thành tích của chúng ta
khác nhau lớn như vậy, sao lại nhất định phải ghi tên thi cùng trường?”
Anh
cười khan để che dấu trong ánh mắt mình có thể lộ ra tình cảm nào đó “Chúng ta
hiện đang ở chung một chỗ, đi học cùng nhau về thì không phải rất tốt sao?”
Xác
thật, từ khi có Lục Cảnh Hàng làm bạn, Bạch Thuần Khiết cảm giác được cuộc sống
có thay đổi. Chỉ có điều là sự thay đổi như vậy rốt cuộc nó thuộc về mặt nào
thì cô vẫn còn không có tìm được.
Chiều
nay sau khi học thêm hai giờ, Bạch Thuần Khiết đột nhiên lại tràn đầy tin tưởng đối với tương lai của
mình. Vừa về tới nhà liền xông đến chỗ cha đang ngồi ở trên ghế sa lon xem TiVi
nói mình chuẩn bị ghi danh vào đại học N. Ba Bạch nghe xong đầu tiên là sửng sốt, mặc dù biết con gái
bảo bối của mình trình độ có hạn, nhưng để khích lệ cô nên đã nói nếu như Thuần Khiết thật sự đỗ vào đại học
N thì ba liền cho tiền để đi chơi ở Ô-xtrây-li-a.
Có lộ
trình sang Ô-xtrây-li-a kêu gọi mình phía trước, Bạch Thuần Khiết càng thêm cố
gắng chăm chú học tập. Kể cả buổi trưa mỗi ngày sau khi ăn xong cô đều tranh thủ một giờ nghỉ ngơi để lôi kéo Lục Cảnh
Hàng đi cùng mình đến thư viện
tự học.
Đối với
loại tình huống đột phát, bạn học Giáo Thảo rốt cục không thể nhịn tiếp được
nữa. Sáng thứ bảy khi buổi học bù kết thúc, cậu liền chặn cửa Bạch Thuần Khiết,
thấy cô lại ôm sách giáo khoa đi tới phòng ăn liền ngăn
cản.”Trưa hôm nay đi ăn cùng tớ ở bên ngoài.”
“Không
được, tớ còn phải học thêm.” Kiểu trả lời này nếu là trước kia mà nói ra lời
thì có lẽ đến Bạch Thuần Khiết cũng
rũ ra cười.
“Cậu đã
học suốt một tuần lễ, hôm nay nghỉ ngơi một lần không được sao?”
“Nhưng
tớ đã hẹn cùng Lục Cảnh Hàng rồi.”
Hôm nay
mà cậu ấy vẫn quan trọng hơn mình sao? Giáo Thảo gắng đè nén ghen ghét trong
lòng, nói dằn từng chữ với cô ”Hôm
nay là sinh nhật tớ.”
Mắt
trợn tròn, Bạch Thuần Khiết giật mình la lên “Tớ mém quên ! Chờ đã.” Cô xoay
người quay về trong lớp lấy từ trong túi sách của mình một món quà bao gói cẩn
thận đẹp đẽ rồi hai tay đưa lên “Tớ đã chuẩn bị quà rồi.”
“May mà
cậu còn nhớ rõ.” Giáo Thảo nhận quà thì cơn giận đã tiêu tan hơn phân nửa. Cậu
kéo tay Bạch Thuần Khiết gần như làm nũng “Trưa nay đi cùng tớ ăn cơm đi.”
“. . .
Được rồi. Cậu đi ra cửa trường học chờ tớ, tớ đi báo cho Lục Cảnh Hàng một
tiếng.”
Lại là
Lục Cảnh Hàng ! Giáo Thảo mặc dù ấm ức nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài
trước mặt Bạch Thuần Khiết.”Đi thôi.”
Để sách
giáo khoa xuống rồi chạy đến phòng ăn, Lục Cảnh Hàng đang đứng ở cửa chờ cô .
Bạch Thuần Khiết còn chưa kịp mở miệng xin phép thì anh nói trước với vẻ mặt
ngần ngại “Trưa hôm nay tớ có chút việc, không thể cùng cậu ăn cơm .”
“Như
vậy à, vừa lúc tớ cũng có chuyện.”
“Chuyện
gì?”
“. . .
Tớ. . . Xử lý báo tường.” Giấu tay ở phía sau, Bạch Thuần Khiết hung hăng cấu cho mình một cái. Tại sao mình không dám
nói nói thật? “Cậu này, có chuyện gì hả. Không phải là đi cùng đám bạn bè dạo
phố sao.”
Lục
Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt thay đổi của cô thì
cười nói “Tớ đi thăm nhà bà ngoại.”
“Thật sao?”
“Thật
.”
“Được
rồi, đi thôi, đi đường cẩn thận.”
“Chiều
lại gặp.”
“Chào!”
Bạch Thuần Khiết vẫy tay, đưa mắt nhìn theo Lục Cảnh Hàng đi tới cửa trường học
mà lắc đầu không tự nhiên. Cô có
cảm giác được mình có gì đó không đúng.
***
Đứng ở
cửa trường, Giáo Thảo và mấy người bạn của mình đang đợi Bạch Thuần
Khiết vẫn luôn khó chịu nhìn Lục Cảnh Hàng. Kết quả đợi hồi
lâu mà không thấy cô ấy, trái lại có Lục Cảnh Hàng đi ra. Có cơ hội trời cho,
Giáo Thảo nháy mắt nói với Đại Bát “Cậu đi bên trong tìm tiểu Khiết, ngăn cô ấy
lại. Đừng để cho cậu ấy đi ra sớm.”
Đại Bát
hiểu rõ ý tứ của bạn mình, mặc dù biết làm như vậy không tốt, nhưng vì nghĩa
khí cậu vẫn cứ đi vào cửa trường tìm Bạch Thuần Khiết .
Đại Bát
vừa đi, Giáo Thảo liền dương dương tự đắc đầy kiêu ngạo gọi Lục Cảnh Hàng lại,
dù biết rõ lý do mà vẫn hỏi “Aizh, hôm nay như thế nào lại không đi cùng bạn
gái của tôi?”
Đối mặt
loại khiêu khích nhàm chán thì Lục Cảnh Hàng căn bản là không muốn để ý tới.
Nhưng nghe được mấy chữ “Bạn gái tớ” thì anh không khỏi dừng lại.” Cậu có cần
thiết biết sao?”
“Cậu
điếc à, bạn gái của tôi!” Vừa nói, Giáo Thảo đã đi sát Lục Cảnh Hàng, cự ly
càng gần thì mùi vị khiêu khích càng thêm nồng. “Cậu nghe lời tôi, sau này cách
xa cậu ấy ra một chút!”
Lục
Cảnh Hàng cúi đầu lại ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy sự thù địch, cười nhạt hỏi
“Cậu ấy đồng ý ?”
“Chuyện
hài, cậu cho là cậu có thể so được với tôi sao?” Giáo Thảo ve vẩy món quà sinh
nhật trong tay “Nhìn đi, đây là quà sinh nhật cô ấy đưa, cái bật lửa ZIPPO . Để
có quà cho tôi mà cậu ấy phải ăn dè trong một thời gian. Chắc là cậu biết chứ.
Đúng rồi, vừa rồi có phải cậu ấy đi
tìm cậu hay không, nói hôm nay không học thêm? Bởi vì cậu ấy muốn dự sinh nhật
Bổn thiếu gia.” “
Trở tay
không kịp, lòng tự ái cao cao tại thượng lần đầu tiên bị vứt xuống đất cho
người ta chà đạp. Gương mặt của Lục Cảnh Hàng trở nên nóng bỏng, thật giống như
bị người ta tát cho một cái vang dội.
A, anh
quả thật là quá buồn cười, giống như đứa ngốc bị người khác đùa giỡn! Anh rốt
cuộc dựa vào cái gì tự mình đa tình cho là người ta vẫn cần đến nhân tình, nên
sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình! Bạch Thuần Khiết kỳ thật căn bản là không
biết sinh nhật Lục Cảnh Hàng đúng vào ngày mai!
Phát
hiện sắc mặt Lục Cảnh Hàng có hơi trắng bệch, Giáo Thảo càng thêm đắc ý. Cậu
dùng bả vai ra sức huých vào bả vai đối diện cười xấu xa nói nhỏ “Lần đó tôi
đưa cậu ấy về nhà, kẻ dẫn chó đứng đợi ở dưới lầu hẳn là cậu rồi? Rất thích
nhìn người khác hôn môi sao. Nếu như như vậy thì trưa nay cùng đi, tôi không
ngại trổ tài cho người khác nhìn.”
Lửa
giận rốt cục oanh một tiếng bùng nổ. Lục Cảnh Hàng xiết nắm tay đến trắng bệch
nện tới Giáo Thảo. Có điều lần đầu tiên đánh nhau thì làm sao có thể chống đở
nổi kẻ đánh nhau già đời . . .
Trong
sân trường, Bạch Thuần Khiết bị Đại Bát lôi vào phòng ăn xếp hàng nói vẻ mặt
bất đắc dĩ “Không muốn đi ra bên ngoài ăn cơm sao, tại sao cậu lại tới nơi này
xếp hàng mua bánh bao.”
“Gói
quà sinh nhật, lát nữa cậu cầm đi đưa rồi nói sinh nhật vui vẻ, cậu ấy nhất định
sẽ cho rằng cậu thông minh lại hiểu chuyện! Vì vậy, các cậu gặp gỡ sẽ càng gần
một bước — “
“Cậu ấy
rất thích được khích lệ! Tớ vốn rất thông
minh hiểu chuyện đấy!” Nói xong, sau khi Bạch Thuần Khiết im lặng vài giây lại
hỏi Đại Bát “Cậu cảm giác được
tớ cùng cậu ấy lại có thể tiến
thêm một bước nữa sao?”
Đại Bát
hơi giật mình, cậu biết Bạch Thuần Khiết lâu như vậy thì làm sao lại
không biết những lời này của cô ta có ý gì .”Hôm nay là lúc vui vẻ như vậy,
đừng suy nghĩ lung tung.”
“A.”
Tiếp tục xếp hàng cùng Đại Bát, Bạch Thuần Khiết không biết chính mình gần đây làm sao vậy. Giáo Thảo
cùng những bạn bè thường xuyên chơi đùa chung một chỗ này hình như đều trở nên
không quan trọng nữa . .
. Cô càng không biết, tại sao ngày
đó Lục Cảnh Hàng sẽ biến mất trong cuộc sống của mình . . .
Cô cho
rằng tại bọn họ hẹn nhau cùng đỗ vào trường N thì mới lại thấy anh , rồi sẽ từ
trong miệng anh mà biết được đoạn thời gian trước khi thi vào trường đại học
thì anh đi đâu. Nhưng khi cầm giấy báo trúng tuyển đại học N để đi báo danh thì
Bạch Thuần Khiết lại hoàn toàn không có tìm thấy trong danh sách sinh viên mới
một người nào có tên là Lục Cảnh Hàng.
Rốt
cuộc anh đi đâu, bí ẩn này cuối cùng được nhóm Đại Công Chúa cũng thi vào đại
học N hé mở. Lục Cảnh Hàng đi theo ba mẹ anh tới du học ở bên kia bờ đại dương.