Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 30: Chương 30: Ở chung đi




“A!” Bởi ăn vội nên Bạch Thuần Khiết bị đậu hũ nóng làm phỏng miệng. Vừa huyên thuyên mà đem tổ tông nhà đậu hũ nguyền rủa một trận, cô vừa bất mãn nhìn sang kẻ ngồi đối diện đang cười trộm “Lục tiên sinh, trong tiết mục kênh 6 lần tới anh có muốn gọi điện thoại hỏi một lần xem ăn đậu hũ bị phỏng miệng thì có phải bởi vì nóng lòng hay không?”

“Cũng được, nhưng mà anh sẽ hỏi rõ người bị phỏng miệng tên là gì.” Vừa nói vừa đưa sang một chén đồ uống ướp lạnh, Lục Cảnh Hàng hỏi với vẻ mặt chăm chú ” Em thích tham gia chương trình radio kênh 6 sao?”

“Không thích tham gia, lúc trước em cũng không muốn tham gia.”

“Vậy thì lần sau cũng đừng đi.”

“Không thích thì không thích, nhưng mà đâu có giống trước, tôi đang cần tiền!”

Ánh mắt thâm thúy liền nhìn sang ”Có thể mượn của anh.” Lục Cảnh Hàng vốn định nói “Cầm”, nhưng anh hiểu rõ người trước mắt nên liền đổi thành ”Mượn” .

Bạch Thuần Khiết cũng hiểu rõ ràng ý tứ của anh bèn cố ý làm ra vẻ một thanh niên muốn phấn đấu mà nói “Tiền này có lẽ chính mình kiếm được mới thích!”

Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô bận rộn mệt mỏi như vậy. Chắc là chính cô ấy cũng phát hiện ra, từ lúc tới thành phố này thì cô đã gầy đi một vòng. Không nói thêm gì nữa, Lục Cảnh Hàng gắp miếng thịt đã nhúng xong bỏ vào bát của Bạch Thuần Khiết.

“Ăn nhiều dễ nổi nóng, anh đừng có nghĩ mưu hại em!” Lục đại ngốc, thứ tốt phải cùng nhau chia xẻ nha. Bạch Thuần Khiết tôi đây mà lại là loại người độc chiếm hết sao! Xẻ lại một nửa chỗ thịt, cô lại vẫn còn vô cùng hiền thê lương mẫu chấm vào bát tương giúp anh “Để làm chi, còn chờ em cho anh ăn à! Nằm mơ đi!”

Lục Cảnh Hàng cười cầm lấy đôi đũa, hai cái liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mới bắt đầu. Ăn được một nửa, trong đầu Bạch Thuần Khiết đột nhiên xuất hiện vấn đề cha của Cố Trữ bèn ngẩng đầu nhìn nhìn Lục Cảnh Hàng rồi hỏi ” Ba của Cố Trữ là chủ tịch đại tập đoàn sao?”

“Làm sao mà đột nhiên lại hỏi chuyện này ?”

“Hôm nay vừa gặp ở đài phát thanh thì thấy ông ta vừa gặp mặt Cố Trữ liền đưa tay vả một cái, rất kích thích – “

Nhìn vẻ mặt cô cười có hơi hả hê, anh cố ý giội nước lã ” Em chưa từng bị bậc lớn tuổi đánh à.”

“Đánh là đánh, nhưng mà ba Bạch cho tới bây giờ đều là đánh nhẹ, một tí cũng không đau!” Nói đến ba Bạch, Bạch Thuần Khiết không khỏi thở dài “Em cảm giác được trong tương lai một ngày nào đó em sẽ đột nhiên sụp đổ mà trở về nhà.”

“Không cho phép.”

Đặt đôi đũa xuống, Bạch Thuần Khiết không giải thích được đành hỏi “Anh dựa vào cái gì mà không cho phép vậy. Em về nhà thăm cha cũng không phải đi đoạt cha của nhà anh.”

Đối với giọng điệu có hơi thô lỗ của cô lại thêm mặt nhăn mày nhó, Lục Cảnh Hàng phun ra từng chữ “Không cho phép là không cho phép.”

“Cũng quá ngang ngược đi! Làm sao mà dù đuổi kịp thuyền cướp nhưng cũng vẫn không thể đánh!”

Anh bật cười ” Anh thích cách so sánh này.”

“Vậy anh chính là thuyền trưởng Độc Nhãn Long, đầu lĩnh băng cướp thuyền?”

“Tùy ý em gọi như thế nào.”

Bạch Thuần Khiết cười xấu xa bế Tiểu Tiện Viên vẫn đang ngồi dưới sàn chờ bọn họ thưởng cho một miếng thịt “Vậy sau này bảo anh là ông nội của Tiểu Tiện Viên!”

“Có đi có lại, bà tổ mẫu của Tiểu Tiện Viên.”

Đấu võ mồm thua! Xem ra muốn tìm lại cảm giác thắng lợi ở đài phát thanh rất khó khăn. Với vẻ mặt chán nản vứt bỏ Tiểu Tiện Viên khỏi tay, Bạch Thuần Khiết muốn ăn cơm tiếp nhưng lại bị Lục Cảnh Hàng kéo lên khỏi ghế. “Đi rửa tay trước đi.”

“Không cần, nó không bẩn.”

“Đi rửa tay.”

“Lục Cảnh Hàng, anh thực sự là khó chịu!”

“Là em rất không vệ sinh thì có.” Vừa nói, Lục Cảnh Hàng đã kéo cô tới toilet, chỉ có điều là người nào đó trong nháy mắt lại nảy sinh tinh thần cách mạng không muốn cúi đầu trước kẻ địch. Bất đắc dĩ, Lục Cảnh Hàng chỉ có thể tự mình ra tay. Nhưng ai mà biết được là hành vi lúc trước tràn đầy ý nghĩa giáo dục thiếu nhi lại dần dần biến thành cử chỉ hành vi mà thiếu nhi không nên làm.

Bốn tay nhẵn nhụi mịn màng xoắn chung một chỗ, trước ngực ai đó dán chặt phía sau lưng người nào đấy. Một người nào đó phả hơi thở dồn dập bên vành tai tương đối mẫn cảm của người nào đó . . . bên trong toilet chắc là rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim đồng hồ chạy cũng không có, Bạch Thuần Khiết 囧 , rất không quen nha.

“Này, trong toilet nhà anh cũng nên có một cái đồng hồ treo tường .”

“. . . Tại sao.”

“Nếu như anh vội, lại đúng lúc đang tắm thì không phải là có thể xem giờ bất kỳ lúc nào sao?”

“Nghĩ thực sự chu đáo, nhưng mà hôm nào đó chúng ta lại nghiên cứu việc này.”

“Đúng, đúng, hôm nay chúng ta ăn cơm trước!” Bạch Thuần Khiết mở vòi nước ra để hai người vội vàng rửa tay. Nước mát lạnh lẽo cũng khiến cho hai người có thêm lý trí, đặc biệt là Lục Cảnh Hàng.

Đưa tay rút khăn mặt đưa cho cô, mặt của hắn áp vào một vầng đỏ ửng đang thoáng hiện hai bên má ai. Cầm khăn mặt lau tay cho khô, Bạch Thuần Khiết đi theo phía sau anh trở lại phòng ăn. Phần còn lại của bữa ăn thật sự bình tĩnh, nhưng làm người trưởng thành như cô thì tâm hồn vẫn là rung động từng đợt.

Buổi tối nằm trên giường, hai con mắt cô trừng trừng nhìn chăm chú ra cửa phòng, cứ như xuyên qua được cánh cửa kia là có thể nhìn thấy vào phòng đối diện.

“Gâu. . .” Tiểu Tiện Viên đã không ở nổi trong ổ nên bắt đầu bò ra sàn nhà. Ngẩng đầu thấy Bạch Thuần Khiết đang nhìn mình thì nó vội vàng ủy khuất “ô minh” một tiếng, ý tứ này chắc là đang hỏi tại sao không sang phòng ngủ đối diện chứ.

Nó nóng, thì cô cũng nóng mà. Nhưng hai người bọn họ vừa mới ở chung một chỗ không được bao lâu, còn hiện tại xem ra ở chung có phần rất không có tính nguyên tắc. Nhớ lại tiếng thở dốc nặng nề cũng rất khêu gợi bên tai lúc buổi tối, gương mặt lập tức giống như bị lửa thiêu, tóc gáy cũng dựng đứng lên. Bạch Thuần Khiết ơi Bạch Thuần Khiết, mày cũng rất Thuần Khiết rồi! Tự mình che mặt mình, vốn định hạ nhiệt độ thì càng che lại càng nóng .

Tâm tư hỗn độn, khí trời lại nóng bức nên rất thuận theo tự nhiên, buổi sáng ngày hôm sau Bạch Thuần Khiết trông hệt như được thiên nhiên phết màu hộ. Mâu thuẫn một lát trước gương, cuối cùng cô vẫn quyết định không che đôi mắt gấu mèo đi. Vì trời nóng nên da cô thật sự không chịu được bất cứ thứ trang điểm nào bám vào trên mặt. E ngại hình thức cũng kệ e ngại bộ mặt đi, dù sao thành phố A cũng không có mấy người quen cô!

Nhớ lần trước khi Bạch Thuần Khiết nghĩ như vậy thì ngay trong tiệc rượu cô lại gặp Tào Học Kim vốn cùng mình lớn lên. Còn lần này đây khi lại cho rằng như vậy thì cô kinh ngạc gặp ở siêu thị một người không thể chia cách quan hệ với mình! Có đôi khi thế giới này chính là nhỏ đến như vậy, cuộc sống này chính là quỷ quái như vậy.

Đang đẩy xe mua sắm chợt sững sờ tại chỗ, trong đầu cô vào giờ khắc này chứng thật là hoàn toàn trống rỗng, không khoa trương chút nào.

So sánh với sự kinh ngạc của Bạch Thuần Khiết, Liễu Chi Nhã càng khó có thể tin nổi mà trợn to hai mắt.

Không phải bà đang ở nước ngoài sao?

Không phải cô đang ở thành phố C sao?

Nhưng hôm nay bọn họ xác thực đã gặp nhau tại một siêu thị ở thành phố A!

Lại là một cơn im lặng xấu hổ kèm theo rồi Liễu Chi Nhã mở miệng trước. Bà gọi tên của Bạch Thuần Khiết khi cô đang đi tới phía mình. “Tiểu khiết.”

Miệng mấp máy đến mấy lần, Bạch Thuần Khiết mới rốt cục gọi ra.”Mẹ.”

***

Lúc tiểu học, sau khi cha mẹ ly hôn thì Bạch Thuần Khiết do cha nuôi dưỡng. Gần như từ đó người mẹ đã biến mất khỏi cuộc sống của cô. Có người ngầm đồn đại nói là bà ta đã yêu chồng người khác, vì muốn ở cùng nam nhân kia bèn bỏ nhà bỏ con gái. Học sinh tiểu học Bạch Thuần Khiết từng làm một việc không hề đúng mực là tìm tới nhà bà ngoại để tìm cách chứng minh. Lúc ấy bà ngoại không gật đầu, nhưng từ trên mặt bà mà Bạch Thuần Khiết nhận biết, đó là một loại việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài.

Ngày tốt nghiệp tiểu học, lúc đau buồn chia tay cùng bạn tốt, sau khi Bạch Thuần Khiết khóc lóc thì lại đột nhiên hiểu rõ hơn một chút đạo lý. Ra đi thì ra đi, cũng không phải việc từ nay về sau không ai chịu được, không phải là cuộc sống thì cứ phải ở chung một chỗ. Chúng ta nên cười liền cười, nên đùa thì đùa. Lão Bạch cũng được thời gian làm dịu, vợ cũ xuất ngoại, hai người đều bắt đầu làm lại cuộc sống, căn bản ông không cần phải nhăn mặt về việc ly hôn nữa.

Khi chưa có di Tần , ba Bạch đem tình thương của người cha và tình thương của mẹ đều siêu kính dâng cho cô. Sau này lại có thêm di Tần quan tâm thì chẳng bao lâu, Bạch Thuần Khiết cũng đã nhanh chóng quên đi người mẹ vô tình vô nghĩa. Hiện tại về Liễu Chi Nhã, Bạch Thuần Khiết chỉ có thể nhớ bà là một hoạ sĩ, hàng năm bà gửi một chi phiếu cho mình.

Trong quán cà phê ở gần siêu thị, bên cạnh cửa sổ thủy tinh lớn, hai mẹ con đã lâu không gặp mặt ngồi đối diện nhau. Bạch Thuần Khiết nhìn chăm chú vào tách cà phê trên mặt bàn, Liễu Chi Nhã lại chằm chằm nhìn vào mặt người đối diện.

Khi còn bé, trông cô một điểm cũng không giống bà mà cực kỳ giống cha, hiện tại càng nhìn càng giống.

Âm nhạc làm nền trong quán cà phê cứ đổi hết bài này sang bài khác, hai người lại trước sau cũng không có trao đổi nhiều hơn. Bạch Thuần Khiết rất buồn bực nhưng cũng không nói gì, tại sao bà nhất định phải kéo mình tới đây ngồi.

“Tiểu Khiết, đến đây từ lúc nào?” Rốt cục bà đặt câu hỏi .

“Mấy tháng trước. Còn mẹ?”

“Mẹ vừa tới.”

“Đến xử lý việc triển lãm tranh?”

“Đến gặp bạn.” Lời này cũng không thể hoàn toàn xem như nói dối. Còn như tại sao muốn giấu diếm thì trong lòng Liễu Chi Nhã biết rõ ràng nhất.

“Con đến công tác.”

“Làm sao lại tới đây công tác, không có mặt cho con bên cạnh?”

“Rèn luyện mà.” Bạch Thuần Khiết cong môi cười đến hơi khách sáo. Lời của cô hẳn cũng không tính là nói dối.

“Hiện tại con đang ở đâu?”

“Ở nhờ nhà của bạn.”

“Bạn nào?” Liễu Chi Nhã còn tưởng rằng Bạch Kiến Sinh mua phòng cho con gái bảo bối của mình ở đây, không nghĩ tới là đang ở trong nhà người khác.

“Mẹ lo lắng sao? Không cần, chúng con rất biết nhau, đã biết từ hồi trung học.”

“Vậy là tốt rồi, hiểu rõ nhau.”

Hai người tiếp đó hỏi han tình hình của nhau, mặc dù đều chỉ trả lời có chừng mực, nhưng hai mẹ con vẫn ngồi chung trong quán cà phê hơn nửa canh giờ. Cuối cùng là điện thoại của Liễu Chi Nhã vang lên, hình như là có việc gấp. Sau khi trao đổi số điện thoại với nhau thì hai người mới mỗi người đi một ngả.

Ra khỏi quán cà phê, không biết tại sao trong lòng Bạch Thuần Khiết có hơi buồn bã, chân mày cũng không nhịn được bắt đầu cau lại. Nhưng có chuông điện thoại di động vang lên, cô vừa cúi đầu thì chân mày liền giãn ra. Lục Cảnh Hàng gọi tới, anh trở về từ bên ngoài vừa vào cửa phát hiện Tiểu Tiện Viên ở đó. Còn cô lại không có mặt nên liền gọi cho cô.

“Lại đi siêu thị mua gì?”

“Xuất huyết nhiều quá, em đi mua một cái quạt thông gió!” ( gặp mẹ máu dồn lên não > ) )

“Gì mà xuất huyết nhiều ?”

“Đối với tiểu viên chức chúng ta thì là nói như vậy!”

“. . .”

Bên kia điện thoại không có lên tiếng, Bạch Thuần Khiết chờ một lát rồi nói “Anh làm sao vậy, khóc à? Bị em làm cảm động à ?”

Bật cười, Lục Cảnh Hàng hỏi lại ” Em thì có cái gì mà làm người khác cảm động chứ?”

“Em sẽ tiết kiệm tiền nè. Nếu là trước kia thì khẳng định em đã mua đủ vài cái máy điều hòa để làm mát cho mình!”

“Mua máy thông gió để thay thế điều hòa mà đã nói là tiết kiệm tiền sao? Thực sự muốn tiết kiệm tiền. . .” Anh hơi dừng lại, sau đó thương lượng với giọng điệu có hơi không được tự nhiên “Sang bên nhà anh ở đi.”

“. . .” Đưa ra, đưa ra yêu cầu ở chung! Bạch Thuần Khiết đứng ở trên vỉa hè mà vẫn không nhúc nhích “Không tốt lắm đâu. . .”

“Nhưng tiết kiệm tiền.”

“Như thế này, điều hòa một người cũng làm mát, hai người cũng là làm mát!” “Vậy, em sẽ quay lại siêu thị, xem có thể trả lại quạt thông gió hay không.”

Trong giọng nói dấu không nổi sự vui sướng, đầu kia điện thoại thúc giục “Đi mau, anh chờ em ăn cơm đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.