“Tiểu
Bạch, hai ngày nay có phải Lục tổng bị cô làm cho mệt muốn chết rồi à mà lại cự
tuyệt buổi chào đón gặp mặt đã được chúng ta thu xếp tốt!”
“Vậy
thì hai người cũng không mệt chết , chuẩn bị về nhà tiếp tục mệt thêm một
trận?”
“Đi
công tác là rất mệt nha hì hì.”
Đã kết
hôn, tân hôn, chưa lập gia đình, Bạch Thuần Khiết từ trong giọng nói của các
đồng nghiệp buôn dưa chợt nghe ra tình trạng hôn nhân của bọn họ. Cô không khỏi
kêu lên bản thân càng ngày càng thông minh. Rót đầy chén nước, cô hổn hển cố
nén bực tức mà nói “Tôi là Thuần Khiết, Lục tổng cũng thuần khiết.” ( Lục tổng
cũng trong sáng )
Mọi
người ầm ầm “Không cần tuyên bố chủ quyền, chúng ta biết Lục tổng là của riêng
cá nhân cô.”
Méo
mặt, xem ra với cái tên này của mình thì có muốn làm sáng tỏ đều không có biện
pháp. Thôi thì cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa. “Cám ơn mọi người đã có ý
định thật là tốt, tôi thật sự không có tâm tình đi dự.” Nói xong, cô cầm chén
liền đi trở về phòng làm việc.
Vừa vào
cửa, lại thấy vẻ mặt có tâm sự thì Lục Cảnh Hàng không nhịn được đành mở miệng
hỏi “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“A, bọn
họ nói sau khi tan việc muốn tổ chức buổi gặp mặt nhỏ gì đó, em cự tuyệt .”
“Không
phải, anh nói em cơ. Em có chuyện gì.”
“Em . .
.” Cùng anh bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thuần Khiết cắn môi dưới rồi nói “Em đã
biết một chuyện hơi không thoải mái.”
“Nói
thử nghe một chút.”
Tan
việc trên xe về nhà, Bạch Thuần Khiết đem những chuyện mà mình được biết đến
trong chuyến quay về thành phố C đều nói cho Lục Cảnh Hàng. Thuận tiện ngay cả
chuyện mong muốn anh hỗ trợ cũng nói ra. “Cái này, em biết như vậy là không
tiện lắm. Nhưng hình như ngoại trừ tìm anh ra thì cũng không có biện pháp
khác.”
Trừ tìm
anh ra thì không có biện pháp khác. Nghe những lời này thật là dễ chịu. Ở ngã
tư đường chờ đèn đỏ, Lục Cảnh Hàng nghiêng đầu nhìn về phía cô, không có đồng ý
mà cũng không cự tuyệt, chỉ nói một câu “Hiện tại suy nghĩ chuyện trường cũ,
cũng không tệ.”
“. . .”
Trước kia cô rất lỗ mãng, nếu như công ty của ba Bạch mà không có vấn đề, có lẽ
cô vẫn là Đại tiểu thư được nuông chiều. Khi đó Bạch Thuần Khiết thật không
biết chính mình đến lúc nào mới có thể lớn lên được. “Lục Cảnh Hàng, chuyện như
vậy không phải đơn giản như cho mượn cái tẩy. Nếu anh có thể giúp đỡ hay là
không thể thì anh cứ nói cho en.”
Đèn
xanh đã sáng, xe chậm rãi tăng tốc. Ai đó chuyên tâm lái xe nên chỉ khẽ gật đầu
“Biết rồi.”
Ba ngày
sau, Bạch Thuần Khiết biết được từ Đại Bát rằng việc Tào Học Kim tài trợ
computer cho trường cao trung số 1 của thành phố bị thất bại.
“Hiệu
trưởng cự tuyệt?”
“Không
phải, ” Đại Bát cười “Anh bạn Lục Cảnh Hàng này rất chuyên tâm, chỉ một câu hồi
báo cho trường học cũ mau chóng giải quyết chuyện này. Hiện tại không riêng
hiệu trưởng cảm kích cậu ta, các nữ sinh của trường cao trung số 1 đều cùng bắt
đầu sưu tập như điên tư liệu về xí nghiệp gia đình có tiếng là học giỏi này.”
Phì
cười ra tiếng, Bạch Thuần Khiết nói giỡn “Cậu không đến cửa trường học treo
biển bán tư liệu của hắn à? Nói không chừng lại có nữ sinh vẫn còn hợp ý cậu
đó, khi đó gặp nhau trong trường không phải cậu cũng rất nở mày nở mặt sao?”
“Hư,
chuyện này phải giấu kín trong trí nhớ tuổi thanh xuân đi thôi. Tớ cũng nhắc
lại, vợ không thích nghe.”
“Ơ, lại
thay đổi người kia ?”
“Cậu
muốn hại chết tớ à, người ta đang ở bên cạnh đây này.” Đại Bát nói nhỏ “Vẫn thế
cũng không thay đổi, sau này cũng không thay đổi. Sau hai tháng sẽ đi đăng ký.”
“Cái
gì? Cậu cũng muốn kết hôn ?”
“Kinh
ngạc như vậy để làm chi, kết hôn thì rất bình thường mà. Cảm giác được người ta
thích hợp nhất với mình thì liền cưới đi. Cậu đó, cảm giác được người ấy thích
hợp nhất với mình thì cũng gả cho người ta đi.”
Thích
hợp, thì liền gả đi. Kỳ thật người ta có thể sống rất đơn giản.
Lục
Cảnh Hàng mang Tiểu Tiện Viên đi ra ngoài đại tiện đã trở về, khi vào cửa chỉ
thấy người nào đó mặt mày rạng rỡ đang chăm chú nhìn mình, anh đột nhiên có hơi
ngượng ngùng .”Trên mặt anh có gì?”
“Có.”
“Cái
gì?” Đưa tay sờ sờ mặt.
“Anh
đừng động, để tôi làm cho anh.” Bạch Thuần Khiết bước lên phía trước. Hai người
không phải lần đầu kề cận gần nhau như vậy, nhưng mà cô lại lần đầu tiên căng
thẳng như vậy. Thực sự là không có tiền đồ, không phải là muốn thơm một cái
sao, kích động vớ vẩn cái gì! “Chỗ này, ở miệng . . .”
Âm
thanh tắt, tắt bởi bốn cánh hoa môi đụng nhau.
Lại
hôn, Tiểu Tiện Viên rất là thưởng thức ngồi ở dưới chân bọn họ nhìn lên. Nó
cũng ỷ vào trên người có lông nên nhìn không thấy là đang đỏ mặt đây mà. Nhưng
mà có hai người lại thấy rất rõ ràng. Tuy nói không phải là lần đầu tiên từ
trước tới nay, nhưng là lần đầu tiên từ lúc ở chung tới nay.
Lưu
luyến rời đi, lưu luyến buông ra.
Bạch
Thuần Khiết cúi đầu trông đầy thẹn thùng “Cám ơn anh đã báo đáp trường học cũ.”
“. . .”
Lục Cảnh Hàng vừa nghe thì giận “Trao đổi ngang giá à?”
“A?”
Đầu tiên thì sững sờ, sau một giây Bạch Thuần Khiết cũng nổi giận “Tôi phì …
hừ, một trăm máy tính có thể so sánh với tôi à?”
Thấy cô
vừa rồi vẫn còn như con chim nhỏ nép vào người, hiện tại liền lộ ra bộ mặt
thật, Lục Cảnh Hàng khì khì bật cười một tiếng “Ai bảo em nói chuyện vào lúc
không nên nói.”
Bất đắc
dĩ, cô nghiêng người cúi xuống ôm lấy Tiểu Tiện Viên “Lỗi của tôi, cho nên hôm
nay tôi đi tắm rửa cho nó, đi nào.”
“Thì
vốn là tới phiên em.”
“Lục
Cảnh Hàng, anh đừng có được lợi lại còn khoe khoang nhé.”
“Bản
thân là chủ doanh nghiệp bất động sản, sao lại không khoe.”
Lười
đấu võ mồm, Bạch Thuần Khiết dứ nắm đấm về phía anh. Có điều là anhkhông khuất
phục với tiểu quỷ nhát gan lạm dụng uy quyền nên tiếp tục cười đắc ý. Anh phẩy
tay nói “Mau đi tắm rửa cho nó thôi.”
Tức
giận hừ một tiếng, Bạch Thuần Khiết vào phòng tắm rồi đóng cửa. Xả nước cho
Tiểu Tiện Viên, nhúng nó vào đó, cô bắt đầu vừa pha xà phòng vừa kể ra tâm sự.
“Cứ nói như vậy, ta khẳng định không đáng giá bằng một trăm máy tính à. Tiểu
Tiện Viên, ngươi thử nói ta nên báo đáp Lục Cảnh Hàng như thế nào, nhưng hiện
tại ta đang rung động cùng hắn . . . Chẳng lẽ, cứ như vai nữ chính ở kịch
truyền hình cổ trang mà lấy thân báo đáp?”
Nhanh
chóng đỏ mặt, cô cũng không lo tạo thành cái nấm trên người Tiểu Tiện Viên “Có
muốn hứa, cũng không biết người ta có dám hay không đây . . .” Do ảnh hưởng từ
Giáo Thảo cùng Đại Bát, Bạch Thuần Khiết từ việc chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương
bắt đầu dần dần hướng tới triển khai tưởng tượng về kết hôn . . . Nếu như kết
hôn, mỗi ngày cô sẽ ở nhà như Tần di mua thức ăn nấu cơm chờ chồng quay về dùng
bữa, sau đó đến tối tắt đèn nghiên cứu kế hoạch tạo người . . . Mặt càng đỏ
hơn. . . sau khi có cục cưng liền chuyên tâm chăm sóc con cái, hai người cùng
nhau đưa con đi nhà trẻ, đến tiểu học, lên sơ trung. . .
“Ẳng
ẳng –” Tiểu Tiện Viên đã bị tắm thành một cục bọt biển lớn, hô hấp đều khó khăn
chỉ còn biết cầu khẩn Bạch Thuần Khiết hạ thủ lưu tình ( nhẹ tay thương xót).
“Thực
sự là xấu hổ, mất tập trung quớ.” Cô vội vàng dùng nước tẩy rửa sạch sẽ con vật
nhỏ bé kia nên cũng nhận được ánh mắt tha thứ của Tiểu Tiện Viên.
Bên
ngoài phòng tắm, Lục Cảnh Hàng mặc dù mở TV, nhưng sự chú ý lại hoàn toàn chìm
vào cái bật lửa gỉ sét loang lổ trong tay. ZIPPO, anh vừa ý không phải là với
cái mác này, mà là năm đó mình đã cùng người nào đó có địa vị tượng trưng giống
nhau. Khi đó cô ấy được xem như thông minh, không nghĩ tới lại thiếu nhạy bén
như vậy, lại vẫn còn không phát hiện mình thích cô ấy. Suy đi nghĩ lại, nụ cười
len lén hiện lên trên khóe miệng anh.
Chuông
điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Cảnh Hàng bị dọa cho hoảng sợ nên lúc sau đó
nghe thì tự nhiên giọng điệu trở nên khác đi.
“Cảnh
Hàng, tâm tình không tốt sao?”
“A, mẹ
ơi, không có việc gì. Mẹ đã trở về cùng cha?”
“Đã về,
mua một ít đặc sản địa phương, buổi tối con đến dùng cơm đi.”
“Buổi
tối à . . .” Ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thuần Khiết ôm Tiểu Tiện Viên từ trong
phòng tắm đi ra thì anh lại nói do dự “Có lẽ không tới, sáng ngày mai có hội
nghị.”
“Dù sao
vẫn còn chưa muộn, cũng không phải uống rượu, con cứ tới đây đi. Nghi Tĩnh cùng
mẹ cô ấy đã ở đây.”
“. . .”
Anh càng không muốn đi. Nhìn sang Bạch Thuần Khiết thấy cô cũng đang nhìn mình.
Sau nửa giây cô phẩy tay ý bảo, anh muốn làm gì thì đi mà làm.
“Nghe
lời, đến đây đi.”
“Vâng,
một lát nữa con đến.”
“Được,
mẹ chờ con ở nhà.”
Cúp
điện thoại Lục Cảnh Hàng như là chồng đến báo tình hình cho vợ mà bước thong
thả tới bên cạnh Bạch Thuần Khiết, giúp cô cùng nhau lau khô cho Tiểu Tiện Viên
“Mẹ anh gọi đến ăn cơm.”
“Biết
rồi.”
“Còn
nữa, Nghi Tĩnh cùng mẹ cô ấy đã ở đó.”
Sắc mặt
Bạch Thuần Khiết lập tức liền sầm xuống “Liên hoan thông gia à ?”
“Thông
gia cái gì? ” Lục Cảnh Hàng nhíu mày, “Nghi Tĩnh nên biết hai chúng ta ở cùng
một chỗ.”
“Có thể
Hàn quản lí cũng không hề muốn dễ dàng từ bỏ anh.” Lần này thì cô nhìn người
rất chuẩn.
“Nếu
không anh cũng đưa em đi cùng?”
“Cái đó
đã là gì, người ta là Hàn quản lí dẫn mẹ theo, anh mang tôi theo làm tôi có cảm
giác ông bố chính trực của anh sẽ không đồng ý.” Nói xong, Bạch Thuần Khiết có
cảm giác nói như vậy thì hơi cay độc nên không khỏi cười dài.
Thấy cô
vẫn còn cười được, Lục Cảnh Hàng cũng không tức nữa, đưa tay âu yếm vuốt ve mái
tóc lúc trước rối loạn mà nói “Yên tâm đi, người anh muốn chỉ có một.”