Rè rè.
Điện thoại di động của Lục Cảnh Hàng không ngừng rung ở trên bàn, Bạch Thuần
Khiết bất đắc dĩ đứng dậy nhận cuộc gọi. “Halo, xin chào, Lục tổng hiện tại
đang họp. Xin hỏi ngài là vị nào, tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Bác là
mẹ của nó.” Sau khi giọng nữ trung niên tao nhã báo danh thì hỏi lại “Cháu là
gì của Cảnh Hàng. . .”
“Cháu
là trợ lý của anh ấy.” Mặc dù nhà hai người bọn họ trước kia ở đối diện, nhưng
mà Bạch Thuần Khiết lại chỉ gặp cha mẹ Lục Cảnh Hàng có một lần. Dù sao sau này
cũng không có cơ hội nào ở chung nên cô liền làm bộ như không nhận ra.
“Không
biết cháu họ gì?
“Họ
Bạch.”
“A, trợ lý Bạch, làm phiền cháu báo cho Cảnh Hàng một
tiếng, nói là bác và cha nó ngày mai sẽ đến.”
“Vâng,
cháu sẽ nhắn lại.” Cúp điện thoại, nụ cười biến mất trên mặt Bạch Thuần Khiết.
Cha mẹ Lục Cảnh Hàng mà đến ở thì chẳng phải là cô phải dọn đi sao? Sẽ không
xui xẻo như vậy chứ, vừa mới chuyển đến, giường còn chưa ngủ ấm!
Đang
lúc buồn bực, Lục Cảnh Hàng họp xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Bạch Thuần
Khiết cầm điện thoại di động của mình thì hỏi cô “Vừa rồi có người tìm tôi?”
Gật
đầu, để điện thoại lại trên bàn “Vừa rồi mẹ của anh gọi điện thoại tới nói ngày
mai sẽ đến cùng với cha anh.”
“Hai
người bọn họ?”
Mắt
chớp chớp, Bạch Thuần Khiết tò mò hỏi “Anh còn có anh chị em?”
“Không
có.”
“. . .
Vậy … thì ” Nghĩ đến chỗ ở hiện tại của mình, cô hơi do dự mở miệng “Cha mẹ của
anh đến thì sẽ ở đâu?”
Vừa
nghe cô hỏi anh liền rõ ràng điều cô lo lắng, Lục Cảnh Hàng nhét giấy tờ vào
bàn làm việc vừa mặc âu phục vừa trả lời “Cô ở chỗ cô là được, bọn họ có nhà
của mình.”
Bạch
Thuần Khiết bỗng nhiên tỉnh ngộ “Chà chà, cha mẹ giám đốc công ty bất động sản
thì làm sao lại thiếu chỗ ở được.”
Liếc
mắt nhìn cô, Lục Cảnh Hàng xem đồng hồ rồi nói “Trưa nay tôi hẹn đối tác để
thương lượng hợp đồng, cô đi cùng tôi.”
“Tôi đi
thì có thể làm được gì.” Cô vẫn đang tính toán đi ngân hàng lấy tiền đây, dì
Tần đã gửi tiền đến .
“Đàm
phán hợp đồng xác thật không cần cô, nhưng mà cô có thể uống hộ rượu.”
Thì ra
là thế! Khó trách mình có thể lên làm trợ lý tổng tài, hoá ra là trong lần ăn
mừng lần trước của viên chức Lục Cảnh Hàng phát hiện ra mình có tửu lượng cao !
Thôi thì, ngày mai đi lấy tiền cũng được. Cầm áo khoác nhỏ OL của mình, Bạch
Thuần Khiết đi theo sau Lục Cảnh Hàng đến quán rượu Duyệt Lai Đại .
***
Trên
bàn ăn hai vị trong ban giám đốc công ty đối tác đã phân công hợp tác, một
người ra sức nịnh nọt Lục Cảnh Hàng, một người không ngừng rót rượu mời uống.
Hai nữ thư ký đi theo giám đốc tướng mạo xinh đẹp một phải một trái vây quanh
Lục Cảnh Hàng, không phải gắp thức ăn mà chỉ cố ý áp sát để rỉ tai. Bị chen bật
ra xa, Bạch Thuần Khiết nhìn thấy tất cả điều này. Biết rõ trong hạng mục hợp
tác này thì ai chiếm vị trí chủ đạo.
“Không
phải tôi nịnh nọt cậu, Lục tổng còn ít tuổi mà tầm nhìn rất tốt, cứ xem
cậu để ý miếng đất kia thì thật sự là thích hợp cực kỳ để
xây dựng làng du lịch!”
Lục
Cảnh Hàng cười khẽ “Đâu có.”
“Lục
tổng thật là khiêm tốn.” Nhận được ánh mắt chỉ đạo của sếp, đám nữ thư ký vội
vàng phụ họa tán dương.
Lại là
một nụ cười mỉm, Lục Cảnh Hàng tỏ vẻ lễ phép đối với bình hoa bên người.
“Hãy
xem, Lục tổng lại còn lịch thiệp như thế, anh Tài, thật sự là tài năng khó
thấy!” Cụng ly xong, một vị khác trong ban giám đốc vẻ mặt nịnh nọt “Có thể làm
quen Lục tổng, kẻ hèn này thật sự là có phúc ba đời.”
Lục
Cảnh Hàng cảm tạ, nhưng không có ý muốn nâng chén. Mắt nhìn lướt qua Bạch Thuần
Khiết để đưa ra ám hiệu hành động cho cô vẫn đang xem mọi người
diễn.
Rốt cục
đến phiên cô vào sân sao? Cô đứng dậy đến bên cạnh hắn cầm chén rượu đầy ở trên
bàn vào trong tay cười ngượng ngập với vị sếp đang mời rượu ” Lục tổng của
chúng tôi lái xe tới, nên chỗ rượu này có lẽ tôi uống cùng hai vị vậy.”
Hơi
giật mình, trên mặt sếp của công ty hợp tác hiện lên một vẻ mất mát, nhưng mà
lập tức liền lại mang mặt nạ sau sự vui vẻ ra mặt mà nói “An toàn hàng đầu, an
toàn hàng đầu.”
“Nếu
tôi muốn cùng các sếp uống rượu thì có thể nhờ hai vị tiểu thư này đổi chỗ hộ
được không?” Xuất phát từ hảo tâm, Bạch Thuần Khiết sợ hai cánh tay Lục Cảnh
Hàng bị hung khí lớn như thế đè cho biến dạng.
Đối với
yêu cầu này của cô, mấy nữ thư ký vẻ mặt không vui, nhưng Lục Cảnh Hàng thì rất
vừa lòng. Rốt cục ngồi xuống bên cạnh tổng giám đốc của mình, Bạch Thuần Khiết
mang theo nụ cườinghề nghiệp ghé sát bên tai hắn nói nhỏ “Anh mau đàm phán hợp
đồng đi, tôi vừa mới ăn hơi nhiều nên phỏng chừng cũng không uống được bao
nhiêu.”
“Biết
rồi.” Lục Cảnh Hàng ngoài miệng đồng ý, nhưng chuyện như vậy vẫn còn phải chờ
thời cơ tất cả mọi người hơi say rượu. Nửa chai, thời cơ vẫn không được chín
muồi. Một chai, thời cơ vẫn chưa đạt, một chai rưỡi, thời cơ hình như đến gần.
Hai chai, rốt cục có thể mở miệng đưa ra chuyện hợp đồng hợp tác. Nhưng mà Bạch
Thuần Khiết cũng đã nhanh chóng hy sinh vẻ vang trong thế giới rượu cồn.
Không
ồn ào không cãi cọ, cô giống như một con chó nhỏ chỉ nghe nói mà nằm phục ở bên
người Lục Cảnh Hàng, chờ hắn cùng đối phương ký hợp đồng. Đến khi rốt cục xác
định xong xuôi, sau khi hai vị sếp được thư ký của mình chia nhau nâng lên thì
cô cũng được Lục Cảnh Hàng một tay nhắc lên.
“Anh là
cái tên đại lường gạt, gian thương –” Cô lớn tiếng lảo đảo cả người như con rối
gỗ chỉ trích đôi tay đang điều khiển mình. “Không phải đồng ý với tôi sớm đàm
phán hợp đồng sao ” Lại nôn khan một tiếng, cô tiếp tục chỉ trích “Hai chai . .
. Cảm giác cố nhịn làm tôi thật khó chịu!”
Mặt Lục
Cảnh Hàng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không muốn giảng đạo lý với kẻ say rượu như
bùn nhão. Trên dọc đường tuyệt không có ngăn cản cô hát, là chính cô ta thích
chơi đoán số thì hắn không quản. Đỡ cho Bạch Thuần Khiết đến được đại sảnh
đường, hắn để cô ngồi trên ghế sa lon trong khu nghỉ ngơi “Cô ở chỗ này chờ
tôi, tôi đi lấy xe.” Thấy ánh mắt cô mê muội, Lục Cảnh Hàng cố ý cao giọng dặn
dò “Đừng đi đâu.
“Đi à,
biết, tên đại lường gạt!”
“.
. .” Không nói gì, Lục Cảnh Hàng xoay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh đường
đi lấy xe.
Cách đó
năm thước có một người đàn ông trông
thấy Lục Cảnh Hàng rời đi thì nhếch mép cười, cất bước đến ngồi ở trên ghế sa
lon mà Bạch Thuần Khiết vừa đi qua. “Tiểu thư Cao Thanh, lại gặp nhau.” ( Cao
Thanh ???? là trong sáng , nếu mọi người để ý thì sẽ nhận ra người đàn ông đó bước ra từ tập 8 )
Cao
Thanh? Cô cũng không phải AV! Cô giơ chân đá về phía người đàn ông nhập nhòa trước mắt, nhưng lại nhắm sai vị trí nên đá
trượt. Cô khó chịu bập bập môi “NND.”
Thật là
người thú vị. Sự hứng thú trên mặt Cố Trữ dần dần mờ ảo “Cô tên là gì?”
“Dựa
vào cái gì mà phải nói cho anh? Anh là khỉ núi, hay là thông đất!” Ánh mắt vừa
mở đã nhắm tịt, Bạch Thuần Khiết giống hệt một con cú mèo.
“Không
nhớ rõ tôi sao? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau.” Để cho Bạch Thuần Khiết nhìn cẩn
thận chính mình, Cố Trữ cúi xuống đưa mặt mình tới gần cô. “Siêu thị Lý Diện .
. .”
“Hôm
qua, siêu thị? A. . . Nghĩ ra rồi, anh là người cho tôi danh thiếp bảo đi rút
thăm giải thưởng!” Dưới kích thích của rượu cồn, cô đã xuất hiện có lối suy
nghĩ hỗn loạn. “Ai, thực sự có thể, tôi không ngẫu nhiên rút trúng laptop
computer, mà chỉ rút được một hộp bảo vệ, còn muốn hộp có mười hai món trang
điểm!”
“Phải,
cô muốn laptop? Như vậy đi, cô đưa tên của cô và điện thoại cùng địa chỉ cho
tôi, tôi có thể giúp cô thay đổi phần thưởng.”
“Thật
hả? !” Trong mắt lóe ra màu rượu bran-đi, Bạch Thuần Khiết đưa tay lên túi áo
móc ra danh thiếp mới in xong buổi sáng “Cho anh, nhất định phải tìm cách đổi
thành laptop computer cho tôi!”
“Được.”
Liếc mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa thủy tinh thấy Lục Cảnh Hàng đã lấy xe về, Cố
Trữ lấy lại danh thiếp nói lời từ biệt với Bạch Thuần Khiết.
“Nhất
định phải nhớ kỹ đó –” nhắm mắt lại than thở. Đến khi lại mở mắt thì nụ cười
vừa rồi đã đổi thành vẻ mặt buồn bực của Lục Cảnh Hàng.
“Cô vừa
nói chuyện với ai?”
Bạch
Thuần Khiết nhướng mày trả lời mơ hồ “Tôi nói chuyện sao, mà sao tôi không nghe
thấy?”
“. . .
Đứng lên đi, đi về.”
“Không
được!” Một lời cự tuyệt, người còn đang choáng váng vụt đứng lên từ trên ghế sa
lon “Tôi phải đi toilet!”
“Bây
giờ cô có thể đi?” Nhìn bước đi lảo đảo của cô, Lục Cảnh Hàng tiến lên một bước
đỡ tay.
“Không
đi được, có lẽ chúng ta cùng đi!” Vừa nói Bạch Thuần Khiết liền xiết chặt tay
Lục Cảnh Hàng mà bước dài đi tới toilet. May là quản lý lễ tân đại sảnh đường
nhìn thấy, cô nương tốt bụng giải vây cho Lục Cảnh Hàng đến đỡ Bạch Thuần Khiết
đi toilet.
Chờ
Bạch Thuần Khiết đi ra, trên miệng của cô có cúp ghi ba chữ “Đại lường gạt”.
“Không phải anh nói đi cùng tôi đến toilet sao, tên đại lường gạt, nói rồi lại
không giữ lời!”
Lục
Cảnh Hàng phải lái xe nên không để ý tới cô, vì vậy cô liền không ngại mệt mỏi
cứ hừ hừ tiếp. “Tên Đại lường gạt, tên đại lường gạt, tên đại lường gạt. . .”
Hầm hầm hừ hừ rồi bắt đầu lĩnh xướng “Tên
lường gạt ở đâu, tên lường gạt ở đâu, anh ta lường gạt đáy lòng của tiểu Thuần
Khiết! Anh ta nói đi thi đại học nha,anh tanói đăng ký vào đại học N, thì ra là
anh ta trêu tiểu Thuần Khiết ngu ngốc! Là la lá la là la lá la là la lá la . .
. Là la lá la là la lá la . . . thì ra là đùa giỡn tiểu Thuần Khiết ngu ngốc —
“
Đèn
đường đang đỏ, Lục Cảnh Hàng đột nhiên phanh lại. Hắn cảm giác lưng mình cứng
đờ, Bạch Thuần Khiết đang ở bên phải anh, anh lại không quay sang mà chỉ liếc
nhìn cô một cái. Là thật sự không xoay nổi, hay là không dám. . .
“Tôi
muốn ăn kem nổi tiếng Hương Thảo, Hương Thảo, Hương Thảo!” Sau một hồi động
kinh, Bạch Thuần Khiết không hề ca hát nữa mà lại hừ hừ bắt đầu nhõng nhẽo ăn
vạ. Rõ ràng bên tay trái có người mà hắn cũng không để ý đến mình, tính trẻ con
được phát huy hết mức, cô đưa tay kéo cánh tay của Lục Cảnh Hàng đang nắm tay
lái “Nghe thấy không, tôi muốn thức ăn nổi tiếng — không phải, kem Hương Thảo!”
Đèn đỏ
chuyển thành màu xanh, cánh tay vẫn bị nắm chặt mà giật giật. Lục Cảnh Hàng
không có cách nào khác lái xe làm xe phía sau không nhịn được mà bấm còi inh
ỏi. Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là cứ tạm đồng ý “Trước hết bỏ tay ra, khi về sẽ mua cho cô.”
“Lần
này không được gạt người tôi!” Liền thu tay lại.
Đạp
chân ga, Lục Cảnh Hàng cho xe đi qua ngã tư đường.
***
Nhanh
chóng gọi điện thoại đến công ty để hoãn hội nghị buổi chiều, Lục Cảnh Hàng dè
dặt ôm người đang mơ mơ màng màng ngủ trong xe. Rõ ràng giữa ban ngày trong
tiểu khu nhìn thấy một đàn ông ôm ngang người một cô gái đang hôn mê thì không khỏi gọi người khác đến chứng
kiến, huống chi vai nam chính lại là giám đốc nổi tiếng của Công ty Bất động
sản Triển Hàng.
Không
nhìn tới ánh mắt của mọi người đang rình coi, Lục Cảnh Hàng đưa ra cửa xe liền
đi vào bên trong nhà. Vào thang máy, đầu của người đang ngoẹo tỳ trên vai hắn
giật giật, thang máy xuống tới phát ra một tiếng “keng” báo cửa khiến cho Bạch
Thuần Khiết mở mắt.”Kem Hương Thảo đâu?”
Lục
Cảnh Hàng lần đầu tiên nhìn thấy có người uống rượu mà trí nhớ vẫn còn tốt như
vậy, hắn thản nhiên trả lời “Không mua.”
Ánh mắt
mơ hồ vì rượu cồn lập tức bắn ra ngọn lửa phẫn nộ “Tên lường gạt!”
“Tôi. .
.” Đang muốn giải thích.
Quả
quyết cắt đứt.”Tên lường gạt! Lục Cảnh Hàng anh là kẻ thích lừa gạt người nhất
mà tôi đã thấy! Tên lường gạt tên lường gạt!” Giọng nói đột nhiên nức nở, Bạch
Thuần Khiết lấy tay che mặt mình, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở mà lầm
bầm lầu bầu rất nhỏ rất oan ức “Đồ ngốc, tại sao tôi lại thích loại người hay
bỏ đi như vậy!”
Đứng ở
trước cửa Bạch Thuần Khiết, anh giống như bị dính bùa định thân. Cô ấy nói
thích . . . làm trong lòng hiện ra một tia mừng rỡ. Nhưng rồi bài học lúc thiếu
niên chợt nổi lên nhắc nhở anh. Anh mở cửa đặt cô lên trên giường rồi đắp chăn.
Lục Cảnh Hàng không đứng lâu ở bên giường mà trở lại nhà mình dùng nước lạnh
rửa mặt. Lời say mà thôi, ngay cả tên cũng không có, không cần suy nghĩ nhiều.