Edit: Sa
[47] – Không tự giác
Cuối tháng sáu, một tối nọ, tắm rửa xong, tôi đắp mặt nạ rồi leo lên giường chơi điện thoại, chơi khoảng hai tiếng thì có cuộc gọi video. Tôi mở ra xem, đó là nhóm chat của tôi và đám bạn. Tôi đã quên tối đó chúng tôi gọi cho nhau để làm gì, đến khi tắt video, tôi lại nhận được cuộc video của 187, khi ấy đã gần mười một giờ.
Móng Heo Nhà Em muốn trò chuyện video cùng bạn, “Đồng ý” hoặc “Từ chối”. Tôi chột dạ hắng giọng, sửa sang tóc tai, ngồi nghiêm chỉnh rồi bấm “Đồng ý”.
Cuộc gọi được kết nối, đồng chí 187 hiện ra trên màn hình. Anh vừa tắm xong, mặc cái áo thun ngắn tay màu xanh, mái tóc ngắn cũn ướt nhẹp, đang cầm khăn lau tóc.
Tôi hỏi: “Anh vừa tắm xong ạ?”
“Ừm.” Giọng 187 nghe không được vui lắm, “Em tắm chưa?”
“Rồi.”
Có vẻ như đàn ông lau tóc rất có lệ, 187 quẹt quẹt vài cái rồi thôi, anh bỏ khăn xuống, nhìn tôi: “Mới nãy làm gì thế?”
Tôi: “Tán dóc với đám bạn ấy mà.”
187 cực kỳ điềm nhiên hỏi: “Bao lâu?”
Tôi lúng túng: “Tầm hai tiếng.” Tôi sợ anh không vui, bèn giải thích: “Bạn em gặp chuyện buồn nên tâm sự hơi lâu.”
187 không hỏi vấn đề ấy nữa, hỏi tiếp: “Hôm nay đã làm những gì thế?”
“Ăn, ngủ, viết truyện.” Tôi răm rắp trả lời, thành thật bổ sung, “Sẵn tiện nhớ anh.”
187 cười, tôi có thể cảm nhận rõ rệt anh vui lên nhiều. Anh nói: “Ngoan quá.”
Tôi thầm thở phào, cũng cười.
Chúng tôi tán dóc với nhau, thoáng chốc đã mười hai giờ tối. 187 nhìn đồng hồ, nhắc tôi: “Tóc em còn chưa khô kìa, đi sấy nhanh nhanh rồi ngủ, không được cầm điện thoại nữa đâu đấy.”
Tôi gật đầu: “Dạ, anh cũng vậy nha, ngủ ngon.”
187: “Ừm, cúp đây.”
Tôi vẫy tay chào anh: “Bái bai.”
187: “Bai.”
Sau đó…
Sau đó chúng tôi nhìn nhau đăm đăm qua màn hình, không ai chịu cúp máy.
187 nhíu mày, nhìn tôi chằm chặp: “Em trợn mắt làm gì thế?”
Tôi: “…”
Tôi tiếp tục nhìn anh, vừa buồn cười vừa thẹn thùng, không nói gì.
187 như cười như không: “Không tắt video mà còn chờ cái gì đấy?”
Tôi: “Có chờ gì đâu.”
187: “Mau hôn anh đi.”
Tôi: “…”
187 làu bàu: “Cứ phải để anh nhắc, chả tự giác tí nào.”
Tôi đỏ mặt, lúng túng đằng hắng mấy tiếng rồi “muah” một cái rõ kêu vô màn hình điện thoại.
***
[48] – Ban bếp núc
Sau khi giới thiệu đồng chí 187 với bạn bè, tôi add anh vô nhóm chat tên là “Làm giàu mới đúng”. Trong nhóm chat toàn là bạn bè cấp ba thân thiết với tôi, có nam có nữ, thường xuyên tổ chức các hoạt động nho nhỏ như cùng nhau chơi game hoặc chơi bóng rổ bóng bàn.
Một ngày nọ, thằng em họ Nghiêu Ca gửi tin nhắn hỏi tôi có quen ai mở cửa tiệm ăn uống không, thế là tôi nhắn lên nhóm chat “Làm giàu mới đúng”.
Tôi: @mọi người Hú tất cả đồng chí! Mọi người có bạn bè nào mở cửa tiệm ăn uống không? Chẳng hạn như tiệm lẩu, tiệm bánh gì đó?
Mọi người nhanh chóng trả lời:
Bạn A: Không có bạn bè giàu sang cỡ đó [mỉm cười]
Tôi: [mỉm cười]
Bạn B: Hỏi chi?
Bạn C: Không.
Bạn D: Mày hỏi làm tao đói vl.
…
Tôi lướt xem câu trả lời, giữa một rừng xàm xí thì một câu trả lời nghiêm túc cực kỳ nổi bật.
187: Có ban bếp núc.
Tôi: …?
Mọi người: …?
***
[49] – Video clip
Nửa năm sau 2019, ngày nào tôi cũng lướt TikTok, vô tình trông thấy tiêu đề “Thời đại 5G đã tới mà đường làm giàu của bạn còn ở nơi nào?”, tò mò, tôi nhấn vào xem.
Video không dài, chỉ ngắn ngủn hai mươi giây, tôi xem đi xem lại mấy lần, sau đó trầm tư.
Tối đó, tôi nhắn tin cho Nghiêu Ca: Hôm nay chị xem một video clip nói về thời đại 5G, sau này video clip sẽ dần dần thay thế cho văn bản, hình ảnh, trở thành con đường thu thập tin tức tốt nhất.
Nghiêu Ca nhanh chóng trả lời: Em cũng đã tìm hiểu về video clip rồi. Bilibili, TikTok, Kuaishou, Ixigua đều là các nền tảng tương đối hot trong thị trường video clip.
Nói ra thật xấu hổ, hai năm trước, vì tin nhầm người mà tôi và Nghiêu Ca đã xảy ra chuyện lớn, có thể nói đó là quãng thời gian suy sụp nhất trong đời chúng tôi tính đến lúc này. Sau đó, dưới sự động viên của người xung quanh, chúng tôi lấy lại tinh thần, bắt đầu cuộc sống mới. Mấy tháng qua, chúng tôi vừa cố giấu giếm gia đình, làm như không có gì vừa vắt óc suy nghĩ cách kiếm tiền.
Chúng tôi từng muốn mở cửa tiệm bán đồ ăn vặt trên Taobao, từng muốn mở quán trà sữa, nhưng vì không có tiền nên tất cả đều bị xếp xó.
“Video Clip” xuất hiện tựa như tia sáng.
Tối hôm sau, tôi và Nghiêu Ca gặp nhau ở một tiệm bánh, bàn bạc “phương hướng làm giàu” mới của chúng tôi.
“Hồi trước em và bạn cùng phòng đã thử làm Bilibili rồi.”
Có lẽ do hào hứng mà hôm nay Nghiêu Nghiêu rất phấn khích. Nó hứng khởi vừa nói vừa lấy điện thoại ra cho tôi xem tài khoản Bilibili của nó. Nó đã đăng vài clip, lượt xem chỉ le que vài mống, lượt theo dõi cũng chỉ khoảng một trăm người.
Nghiêu Ca mở một clip ra cho tôi xem, “Đây là clip thử thách mà em và bạn cùng phòng đã làm cùng nhau. Đó là lần đầu tụi em đi siêu thị với nhau, mua hai hộp mì cay, sau đó nấu mì rồi ăn mì trước ống kính.”
Tôi hỏi: “Em theo hướng dạng thử thách?”
“Không phải.” Nghiêu Ca thở dài, “Em thử rất nhiều đề tài, thú cưng, bình dân, thời thượng, nhưng clip nào cũng rất ít người xem, em không có khán giả trung thành.”
“Em và bạn cùng phòng đã làm bao lâu rồi?”
“Mới đây thôi.” Nhắc tới chuyện này, Nghiêu Ca như đưa đám, “Làm tầm hai, ba clip thì bạn em bỏ cuộc, giờ chỉ còn mình em tự mò thôi.”
Nghe xong, tôi chợt thấy hụt hẫng, băn khoăn nói: “Mới đầu chị hào hứng lắm, cho rằng làm video clip khá rẻ, không cần đập tiền như mở cửa hàng, bây giờ mới thấy chả dễ dàng gì.”
“Chị tưởng dễ á?” Nghiêu Ca lắc đầu, “Em từng thấy một bạn chuyên làm về trang điểm, chất lượng ổn áp lắm, nhưng làm hơn một năm rồi mà hiện giờ lượt xem mỗi clip cũng chỉ lèo tèo vài trăm, có nghĩa là hơn một năm nay đều chỉ có chi chứ không có thu.”
Tôi ngẫm nghĩ, hỏi: “Mà kiếm tiền bằng video clip như thế nào ấy nhỉ? Tính lượt xem hả?”
“Lượt xem là một phần.” Nghiêu Ca nói, “Nhưng chủ yếu là ăn tiền quảng cáo. Nếu lượt xem cao, các nhãn hàng sẽ chú ý, sau đó họ sẽ nhờ chị quảng cáo sản phẩm. Phí quảng cáo không cố định, tài khoản của chị càng nhiều người theo dõi thì phí quảng cáo càng cao.”
“Đã hiểu.” Tôi gật, “Thế bây giờ em có ý kiến gì không?”
Nghiêu Ca nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Thế này đi, chị có độc giả, làm Bilibili, chị lên hình luôn, còn nội dung thì từ từ tính. Nếu quyết định làm video clip thì mình phải làm ngay, chứ cứ cà kê thì không biết tới ngày tháng năm nào. Em sẽ đổi tên tài khoản Bilibili của em thành bút danh của chị, chị về đăng Weibo mời độc giả xem, nếu có tài khoản thì theo dõi luôn càng tốt.”
Tôi ngập ngừng: “Dùng bút danh có ổn không vậy?”
“Sao không? Chúng ta không trộm không cướp, lại không lừa đảo, độc giả của chị hẳn đều là người trẻ tuổi, có lẽ có nhiều người xài nhiều B trạm đó.” Nghiêu Ca nói, “À đúng rồi, em sẽ cắt nối biên tập nhưng em không biết quay. Mông Mông là nhiếp ảnh gia đó, hỏi thử có muốn cùng làm không.”
“Để chị hỏi rồi nói em sau.”
“Chị yên tâm, em khá rành B trạm, tụi mình sẽ làm tốt mà.”
Tôi suy nghĩ rồi quyết định: “Ok.”
Ngay trong tối đó, tôi hỏi ý của Mông Mông, Mông Mông hào hứng đồng ý. Kết quả là ba người làm ba công việc không liên quan gì nhau lại tạo nhóm chat tên “Trụ sở làm giàu”, ôm lòng mong mỏi chuẩn bị tạo dựng giang san trên B trạm.
Cuối tuần, tôi và đồng chí 187 hẹn hò, tôi hớn hở kể chuyện đó cho anh nghe.
187 khẽ cau mày, hỏi tôi: “B trạm là gì?”
Tôi đáp: “Là Bilibili ấy, đó là một trang mạng chuyên dùng để đăng tải video. Trên đó cũng thường xuyên có người tự làm video để đăng lên, về đủ lĩnh vực, như dạy trang điểm, dạy nấu ăn, hoặc là chia sẻ hành trình du lịch hay cuộc sống thường nhật của bản thân.”
187 hỏi tiếp: “Bọn em định làm video gì?”
“Chưa biết.” Tôi thành thật đáp: “Để từ từ tính, xem thử các vlogger khác làm sao.”
187 nhìn tôi, im lặng rất lâu. Tôi hỏi: “Biểu cảm của anh là gì đó?”
187: “Biểu cảm cạn lời.”
Tôi: “…”
Tôi: “Em biết anh cho rằng em vớ vẩn. Nhưng biết sao giờ, em và Nghiêu Ca hì hục mãi mới tìm được đường đi, bọn em phải làm cho được.”
187 thở hắt ra một hơi: “Anh mong em tập trung viết văn, hãy chỉ chuyên tâm làm một việc thôi.”
“Em cũng mong vậy chứ bộ.” Tôi cố cười nhẹ, “Một mình em thì chỉ cần viết nhiều, đăng nhiều là kiếm được nhiều tiền, làm bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Nghiêu Nghiêu thì không được như thế, nó ăn lương cơ bản. Anh cũng biết chuyện tụi em gặp xui mà, kiếm được nhiều tiền mới tốt.”
Biểu cảm 187 trở nên phức tạp, yên lặng hồi lâu, anh nói: “Anh không biết video clip mà em nói là gì, cũng không biết B trạm gì đó nên anh không biết quyết định của em là đúng hay sai. Nhưng anh không phản đối.”
Tôi nhìn anh, ngạc nhiên: “Tại sao?”
187 chợt cười: “Từ chuyện này, anh có thể thấy bọn em quả thật còn rất trẻ. Dám nghĩ, dám làm, dám thử thách là điều mà người trẻ nên có, rất tốt.”
Tôi: “Cho nên anh ủng hộ bọn em?”
Anh lườm: “Gặp đứa cứng đầu như em, ngoài ủng hộ ra thì anh còn làm gì được nữa?”
***
[50] – Oán phụ
Cuối tuần nào đó, tôi và bạn bè hẹn nhau đi ăn. Lúc đó tôi đang chơi ở chỗ 187, tầm bốn giờ chiều thì tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc và trang điểm lại. Bôi son trát phấn xong, tôi cầm túi xách đi ra cửa, 187 đi theo tôi.
Trên đường, tôi dặn dò anh: “Tối nay anh ăn một mình nhé, em ăn xong với tụi nó, nếu còn sớm thì sẽ quay lại chỗ anh.”
187 sầm sì, không nói tiếng nào. Tôi thấy lạ, hỏi anh: “Anh sao thế?”
187 vẫn bơ tôi.
Tôi càng khó hiểu: “Nói đi.”
Anh ủ rũ nói: “Đi ăn mà không chịu dẫn anh theo.”
Tôi: “…”
Tôi câm nín, lát sau mới nói: “Tụi nó chưa gội đầu, không trang điểm nên nhất quyết không cho dẫn theo người nhà khác phái, hiểu chưa?”
Đừng có làm giống như oán phụ vậy chớ huynh đài.
187: “Ăn sớm.”
Tôi: “Dạ.”
“Về sớm.”
“Dạ dạ.”
***
[51] – Kỳ diệu
Vào một trưa hè tháng bảy, tôi và đồng chí 187 sóng vai nhau ra khỏi doanh trại, trùng hợp gặp anh đồng nghiệp của 187 và cậu con trai khoảng bốn, năm tuổi của anh ấy.
Tôi đã từng gặp anh đồng nghiệp này rồi. Anh ấy lớn hơn 187 mấy tuổi, dáng người lực lưỡng, chơi bóng rổ rất hay, là quân chủ lực trong đội bóng rổ, tính tình thân thiện, rất dễ gần.
Đúng lúc 187 có chuyện cần bàn với anh ấy nên họ dừng lại nói chuyện. Trò chuyện xong, chúng tôi chúng bị đi tiếp. Anh đồng nghiệp nắm lấy tay con trai, cúi đầu dặn: “Chào tạm biệt chú với chị chưa con?”
Cậu bé vô cùng lễ phép, nghe bố nói thì ngẩng đầu nhìn tôi và 187: “Tạm biệt chú, tạm biệt chị.”
Không khí chợt vô cùng tĩnh lặng.
187: “…?”
Tôi: “…?”
Anh đồng nghiệp: “…”
Chào tạm biệt anh đồng nghiệp và cậu bé, chúng tôi đi về trạm xe. Trên đường đi, nhớ lại chuyện ban nãy, tôi vừa thấy hoang mang vừa thấy buồn cười, cười chảy cả nước mắt.
187 đang tỏ ra hết sức điềm nhiên, thấy tôi cười nhiều quá thì không giả vờ nổi nữa mà cộc cằn nói: “Vui quá nhỉ, cũng chỉ là trông anh nghiêm chỉnh còn em nhỏ con thôi, có gì đâu mà cười?”
Tôi cười nhìn anh, nói: “Tất nhiên là anh không biết buồn cười chỗ nào rồi.”
187: “Ý gì?”
Tôi: “Thần kỳ ghê. Em từng viết vụ này trong “Bán ngâm” rồi á.”
187 ngơ ngác: “Tiểu thuyết của em?”
“Thôi bỏ đi, anh không đọc truyện của em, có nói anh cũng không hiểu.” Tôi càng cười tươi hơn, “Tự em biết là được.”
Lúc đó tôi chợt dâng lên cảm xúc hết sức kỳ lạ: Dường như rất nhiều linh cảm hoặc cảnh trong mơ trước kia của tôi đều được viết ra chỉ để gặp anh.
Dường như tôi gặp anh là định mệnh.
Thật kỳ diệu.
***
[52] – Giai đoạn yêu cuồng nhiệt
Hôm qua khi gọi video, đang trò chuyện, 187 chợt nói: “Thỉnh thoảng anh thấy lạ ghê.”
Tôi hỏi: “Lạ gì?”
Anh cười: “Hình như chúng ta vẫn chưa qua giai đoạn yêu cuồng nhiệt.”