Edit: Sa
[13] – Không vui
Gần tới mùa xuân, các công ty du lịch đều đẩy mạnh kinh doanh. Dạo đó có người bạn nhắn tin qua Wechat cho tôi, tôi mở ra xem thì đó là kế hoạch du lịch Nhật Bản trong tám ngày.
Kế hoạch này rất hấp dẫn, tính luôn tiền ăn uống lẫn tiền khách sạn ở tất cả các điểm dừng chân tại Nhật Bản thì vẫn không hề đắt, nằm trong phạm vi mà tôi có thể chấp nhận. Vì vậy tôi và người bạn ăn rơ với nhau, chuyển tiền cho một chị làm ở công ty du lịch, chuẩn bị nắm tay nhau đi Nhật Bản chơi.
Buổi tối, bạn tôi lại gửi cho tôi “danh sách chuẩn bị cho chuyến du lịch Nhật Bản”, đốc thúc tôi chuẩn bị hành lý và mua những thứ còn thiếu.
Tôi nói là làm ngay, lập tức mở ứng dụng Taobao, mua sắm theo danh sách. Đang khoái trá sắm đồ thì ting ting ting, Wechat báo có tin nhắn mới.
Ngoài lề một tẹo. Vì đám bạn tôi treo chân lý “đàn ông đều là móng heo” lên miệng quanh năm suốt tháng nên tôi cũng bị nhiễm. Do đó, sau khi chính thức hẹn hò với 187, tôi đã đặt tên Wechat của vị đại ca này là: Móng heo nhà em (づ ̄3 ̄)づ╭
Tôi mở Wechat ra xem, có dòng thông báo Móng heo nhà em (づ ̄3 ̄)づ╭ gọi video cho bạn, mời lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối.
Tôi ngớ người, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới gương sửa sang lại tóc, tháo cặp kính cận to đùng trên mặt xuống, sau đó uống ngụm nước, hắng giọng rồi mới nhấn vào nút “Chấp nhận”.
Video được kết nối.
Màn hình lập tức hiện ra hình dáng cao ráo quen thuộc.
Tôi hờ hững nhìn màn hình, hờ hững nói: “Hey.”
Năng lực thích nghi của đồng chí 187 quả thật mạnh như lời anh nói, đối mặt với lời chào hỏi “lạnh nhạt” chục lần như một, anh đã hoàn toàn bình tĩnh đến độ cả mí mắt cũng không thèm giật. 187 rất hòa nhã chào lại tôi, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Tôi nói: “Đang lướt Taobao…”, sau đó nổi hứng, vô cùng vui vẻ kể cho anh nghe chuyện vài hôm nữa mình sẽ đi du lịch Nhật Bản với bạn.
187 kiên nhẫn và chân thành nghe tôi liến thoắng không ngừng. Chờ tôi nói xong, anh mới nói: “Đi theo đoàn?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng.”
187 nhíu nhẹ mày: “Công ty du lịch nào? Uy tín không?”
Tôi trả lời: “Cái L (tên bạn tôi) quen một người bạn làm ở công ty du lịch, người quen, rất đáng tin. Không cần lo đâu.”
“Tốt.” 187 nghe xong, gật đầu, nói với tôi: “Tới lúc đó thì em đi theo L, cô ấy đi đâu em đi theo đó, một bước cũng không được rời.”
Tôi ngơ ngác: “Tại sao?”
Một bước cũng không rời bạn tôi? Diễn biến gì đây?
Sau đó, tôi nhìn thấy biểu cảm cực kỳ chân thành và nghiêm túc của thanh niên ở đầu bên kia điện thoại, cũng cực kỳ thật lòng nói: “Nhìn L thông minh hơn em. Em ngốc lắm, đi xa làm anh không an tâm.”
Tôi: “…”
Đừng tưởng em không nghe ra ý anh là mặt em trông ngu nhá.
Sau đó chúng tôi tán dóc một hồi
Tính của tôi là hơi ít nói nếu gặp người lạ, còn một khi đã thân thì cực kỳ lắm lời, thêm nữa đồng chí 187 vô cùng kiệm lời, vì vậy khi hai đứa ở bên nhau thì sẽ là tôi nói không ngừng, còn anh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.
Tối đó nói chuyện qua video, 187 vẫn rất kiệm lời, nhưng không biết vì tiếp xúc nhiều nên tôi đã hiểu anh hơn hay vì tôi được thế lực vô hình chỉ dẫn (? Tôi đang viết cái gì dzợ?), tóm lại tôi nhận ra bên trong sự bình thản như thường ngày của anh là vết rạn nhỏ.
Sau khi nhận ra, tôi lập tức ngậm miệng lại, không chớp mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm 187, mắt như muốn mọc lên người anh.
187 cũng nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Sao không nói nữa?”
Tôi im lặng chốc lát rồi nói: “Sao bỗng dưng anh lại giận thế?”
Có lẽ là bất ngờ vì tôi phát hiện ra sự thay đổi rất nhỏ của minh, mắt 187 hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Vài giây sau, anh nhướn mày: “Sao lại nói thế?”
Tôi bị anh hỏi khó, à một tiếng, quanh co: “Sao đâu, tại em thấy anh có vẻ không vui, giống như đang giận.”
187 nói: “Anh không giận.”
187 nói tiếp: “Nhưng đúng là hơi không vui.”
Tôi thắc mắc: “Vì sao không vui?”
“Sắp không được gặp em hơn mười ngày, anh không vui.” 187 nói, “Anh sắp được nghỉ phép về nhà rồi, vốn định đưa em về nhà ăn tết.”
“…” Phụt.
Anh nghĩ xa quá đó.
***
[14] – Siêu thích
Vài ngày sau khi đại ca 187 nghiêm túc buông lời oanh tạc “Đưa em về nhà ăn tết”, tôi và cô bạn L nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi Nhật Bản chơi.
Mới hẹn hò mấy bữa mà đã muốn lừa tôi về nhà? Đối với chuyện này, tôi chỉ cười cho qua chứ không nói gì, đừng nên ôm giấc mộng phi thực tế như thế.
Hiện tại là tối ngày 23 tháng 10 năm 2019, khi ngồi trước máy tính viết chương này thì đã cách đợt tôi đi du lịch Nhật Bản hơn chín tháng. Thật lòng mà nói thì bây giờ nghĩ lại chuyện 187 muốn dẫn tôi về nhà ăn tết, ngoài dở khóc dở cười ra, suy nghĩ của tôi đã thay đổi rất lớn so với khi ấy. Không giấu gì mọi người, con béo tôi đây tuy bình thường giả lả và qua loa nhưng trong tình cảm lại rất nghiêm túc. Đối với tôi, tình yêu khi bước đến giai đoạn “chính thức về nhà ra mắt phụ huynh”, cho dù chỉ về chơi chứ chưa bàn chuyện cưới gả, thì hai bên cũng phải chắc chắn rằng sẽ cưới nhau. Vào thời điểm đó, tuy rất thích 187 nhưng cho dù không có chuyến đi du lịch Nhật Bản, tôi vẫn sẽ từ chối lời mời về quê anh, bởi vì khi ấy tôi bị lấn cấn một việc. Tôi sợ người tôi yêu muốn dẫn tôi về quê không phải là vì yêu tôi mà là vì anh đã đến tuổi kết hôn, đúng lúc gặp được “đối tượng kết hôn” thích hợp với mọi phương diện.
Kể từ cuộc gọi video mà 187 tỏ tình tôi, chuyện này đã bắt đầu mọc rễ trong lòng tôi, dần dần nảy mầm, dần dần sinh trưởng, từ một chồi non mới nhú đã biến thành cây đại thụ, ảnh hưởng lớn tới tâm trạng đi du lịch của tôi.
Buổi sáng bay đến Osaka, tôi và con bạn thân L hẹn gặp nhau ở sân bay, lúc gặp nhau, tôi đã kể cho nó nghe chuyện này.
Con L rất thẳng tính, thấy tôi rầu rĩ, nó nói thẳng: “Mày ngu quá. Thay vì ở đây suy nghĩ lung tung thì sao không hỏi thẳng ảnh đi?”
Tôi phản bác: “Hỏi thì có ích lợi gì chứ. Người ta lớn hơn tao, lại rất thông minh, cho dù ảnh nghĩ vậy thật thì cũng không thừa nhận đâu!”
L lại nghĩ khác, nói: “Tao nghĩ ảnh không lừa mày đâu.”
Tôi: “?”
L: “Chả biết, tóm lại là tao nghĩ ảnh sẽ không lừa mày.”
Tôi im lặng.
Nhưng mà cũng phải nói, cái con L này tuy độc mồm độc miệng nhưng bụng dạ tốt lắm. Từ lúc tôi đi xem mắt 187, tôi kể cho cái L nghe rất nhiều chuyện của tôi và 187, và vì rất tin tưởng nó nên có nhiều chuyện tôi đều làm theo lời khuyên của nó. Do đó, khi bị L giật dây, tôi quyết định gom hết can đảm để giãi bày cùng 187.
Công ty du lịch không sắp xếp lịch trình vào buổi tối nên khi đi du lịch Nhật Bản, buổi tối bọn tôi rất tự do. Tối đó, tôi và cái L đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi xong thì quay về khách sạn, mới tắm rửa xong leo lên giường, 187 đã gọi video tới.
Tôi bắt máy.
187 nhìn tôi, hỏi: “Mới về à?”
“Vâng. Mới đi dạo về.”
“Hôm nay chơi vui chứ?”
“Vâng.”
“Mệt không?”
“Siêu mệt.”
“Vậy đừng tám chuyện với L muộn quá. Ngoan, đi ngủ sớm, mai em còn phải dậy sớm đó.”
Chúng tôi trò chuyện câu được câu chăng, khoảng mấy phút sau, tôi ngước mắt lên, thấy L vô phòng tắm thì đeo tai nghe vào, hắng giọng, chuẩn bị nói “chuyện chính”.
Tôi nói: “À, em có chuyện muốn nói với anh.”
Thanh niên 187 là ai chứ, thấy tôi tỏ vẻ nghiêm túc thì khựng lại, hỏi: “Lại suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”
“…”
Xem đi, hãy xem đi, để biết cái gì là binh pháp, cái gì là chiến thuật, cái gì là đánh phủ đầu!
Có câu khí thế khi trống đánh lần đầu thì ngút ngàn, đánh lần hai thì suy, đánh lần ba thì kiệt. Tôi đã sắp xếp câu từ xong xuôi, định đi thẳng vào vấn đề nhưng khi vị đại ca thản nhiên hỏi vậy thì tôi xì hơi luôn.
Tôi nhanh chóng điều chỉnh là gương mặt nhăn nhúm của mình, cố bình tĩnh, nói tiếp: “Em suy nghĩ lung tung bao giờ. Em chỉ muốn hỏi… muốn hỏi anh…” cuối cùng hắng giọng nói, “Hỏi anh là giữa “Thích em” và “Cảm thấy em thích hợp” thì cái nào nhiều hơn?”
187 hỏi: “Là sao?”
“… Tại em thấy có vẻ như anh hẹn hò với em hay muốn dẫn em về nhà ăn tết không phải vì thích em…” Tôi không biết vì sao mà càng nói càng khó chịu, giọng cũng nhỏ dần, “Hồi trước anh từng nói bố mẹ anh muốn anh cưới vợ sớm, có phải anh thấy em “rất thích hợp” nên mới hẹn hò với em hay không…”
“Em không hiểu rồi.” 187 chợt cắt ngang lời tôi.
Tôi khựng lại, ngơ ngác nhìn anh qua màn hình, tôi không hiểu cái gì cơ?
187 rất chân thành và điềm tĩnh nói: “Ở tuổi của anh, có lẽ khó mà nói “yêu từ cái nhìn đầu tiên” được. Bố mẹ anh sốt ruột, mấy năm qua giới thiệu rất nhiều người cho anh, đối với anh, xem mắt là chuyện quá đỗi bình thường.”
Tôi im lặng, tập trung suy nghĩ cứ như nghe giáo viên giảng bài.
187 nói tiếp: “Trong số những người anh từng xem mắt thì cũng có vài người thích hợp, anh cũng từng thử tìm hiểu nhưng chẳng đi đến đâu. Anh thích sự rõ ràng, không thích là không thích, không thể làm trễ nải con gái người ta.”
Tôi vẫn tiếp tục im lặng nghe giảng bài.
“Thậm chí anh còn từng nghĩ có khi nào mình sẽ không thích ai hay không.” 187 nói, “Cho đến khi anh gặp em.”
Tôi: “Dạ?”
Tôi quá ngạc nhiên trước lời nói nghiêm túc đầy hiển nhiên của vị đại ca này, sao không dưng lại được tỏ tình nữa thế?
Tôi đơ mấy giây mới cười khô khốc: “Vậy ạ.” Rồi dừng lại, sau đó mới chân thành nói: “Thích thật không? Là tình cảm đơn thuần ạ? Không phải vì cần cưới vợ, cũng không phải vì cho rằng em là người thích hợp để cưới ạ?”
“Không phải thích.” 187 nhìn tôi, bắt chước lời tôi, “Mà là siêu thích.”
“…” Cái tính thẳng tưng của vị đại ca này thích giở là giở, muốn ngăn cũng không được.
Trong chớp mắt, mặt tôi đỏ như chó.
***
[15] – Thông báo
Từ lúc viết chương 14 xong thì tác giả lặn sâu, sau đó mới ngoi lên viết cái thông báo này, đại khái là giải thích vì bận chuẩn bị cho đám cưới nên không đăng chương mới được, đồng thời thông báo ngày 18/12/2019, tác giả và đồng chí 187 đã đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng chính thức.
“Ngày 18/12/2019, tôi và đồng chí 187 đã chính thức đăng ký kết hôn, rất hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ tới tôi đã gả cho anh, miệng tôi sẽ bất giác nhoẻn cười.”