Edit: Sa
[19] – Mèo của anh
Như đã từng nói, đơn vị của 187 quản lý binh lính còn độc thân rất nghiêm khắc nên bình thường chỉ có cuối tuần và ngày nghỉ họ mới được rời đơn vị, còn ngày thường nếu không có tình huống đặc biệt thì phải ở doanh trại, do đó phần lớn thời gian hai chúng tôi đều yêu qua mạng, cuối tuần và lễ tết mới được yêu ngoài đời thực (?).
Cuối tuần nọ, chúng tôi hẹn hò. Ăn trưa xong, hai đứa vào quán cà phê ngồi. Tuy là cuối tuần nhưng quán không đông khách lắm, gọi món xong, chúng tôi tìm góc yên tĩnh rồi ngồi xuống. Tôi lấy điện thoại ra xem mấy hình ảnh, clip dễ thương trên mạng, vừa xem vừa cười khúc khích.
Kể tới đây thì tôi cũng muốn nói là tôi giống phần lớn các cô gái khác, rất thích thú cưng, theo dõi rất nhiều blogger nuôi thú cưng. Chó mèo hệt như thiên thần giữa nhân gian, đáng yêu không tả xiết, có thể cứu rỗi tất thảy những thứ xấu xa!!!
Xong, quay lại chuyện chính. Xem một hồi, tôi bỗng nảy ra một ý định, đặt điện thoại xuống rồi nhìn đồng chí 187, hào hứng nói: “Sau này em phải nuôi một con mèo để ngày ngày ôm nó ngủ!”
187 nhìn tôi, nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Không được.”
Tôi: “?”
“Tại sao?” Tôi rất thắc mắc, nghĩ rằng anh không thích thú cưng, định thuyết phục anh: “Mèo dễ thương mà. Tin em đi, chờ nuôi mèo rồi, anh sẽ thích nó cho coi!”
187 nói: “Có em là mèo của anh rồi.”
…@#$%
Không dám giấu giếm, khi ấy tôi ngu người luôn, đầu toàn dấu chấm hỏi: “Hả?”
Thanh niên 187 thản nhiên chồm tới hôn tôi cái chóc, sau đó chăm chú nhìn tôi, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa hiển nhiên: “Sau này em ôm mèo ngủ, vậy ai ôm anh ngủ?”
Tôi: “…”
Sao lại thấy suy nghĩ này rất logic, rất kín kẽ khiến tôi không tài nào phản bác thế nhỉ? Đại ca 187 xuất sắc! [ôm quyền]
***
[20] – Không bám anh
Một ngày thứ sáu vô cùng bình thường, tôi và đồng chí 187 hẹn nhau ăn cơm sau khi anh tan làm, chúng tôi đi riêng nơi hẹn, gặp nhau ở quán ăn.
Tuy đã bước sang năm mới nhưng thành phố nhỏ phía Nam này vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo. Hôm ấy trời rất lạnh, lại có gió mùa đông bắc, nếu là bình thường, tôi sẽ quấn mấy lớp áo như cái bánh chưng, nhưng bây giờ đâu giống ngày xưa, tôi tự nói với bản thân là giờ mình cũng chạy theo trào lưu thời trang phang thời tiết rồi.
Đối với anh bạn trai chỉ gặp được hai ba lần một tuần này, tôi nghĩ mình cần phải ăn mặc đẹp đẽ để tỏ lòng chân thành.
Sau đó, tôi mở tủ quần áo ra, trịnh trọng đổi lại cái áo khoác thời trang mùa xuân, trang điểm nhẹ, lại còn nhanh trí dán miếng dán giữ nhiệt lên lưng.
Sau đó, tôi rất tự tin đi hẹn hò.
Sau đó nữa, tôi gặp bi kịch. Vừa tới trạm xe buýt, cơn gió lạnh thổi qua, tôi run rẩy, suýt bị cơn gió yêu quái ấy cuốn phăng.
Tôi không dám rề rà, vội kéo chặt áo khoác, nhanh chân đi tới quán ăn. Quán ăn là do 187 chọn, là một tiệm ăn chuyên chế biến từ thịt bò lâu đời do đồng nghiệp của anh giới thiệu, anh đã đi ăn một lần rồi, rất ngon.
Quán thịt bò rất gần trạm xe buýt, đi bộ chưa tới mấy phút, từ xa tôi đã nhìn thấy quán ăn, buôn bán rất tốt, ồn ào đông đúc.
Tôi muốn vào quán nhanh để ấm người nên rảo bước nhanh hơn, tới gần thì trông thấy một bóng dáng cao ráo trước cửa quán tựa như đã chờ lâu lắm rồi.
Vừa nhìn thấy tôi, 187 lập tức nhíu mày: “Đã bảo em mặc nhiều vào rồi mà?”
Tôi: “…” Bấy giờ tôi mới nhớ hồi trưa anh dặn hôm nay lạnh, nhớ mặc nhiều.
Tôi cười khô khốc: “Em không nghĩ là lạnh thế…”
187 nghiêm nghị nhìn tôi, không đáp lời.
Tôi im lặng chốc lát, sau đó thấp thỏm bổ sung: “Em có dán miếng giữ nhiệt rồi.”
187: “…”
Từ ánh mắt của 187, có thể nhìn ra anh đã hết nói nổi. Anh cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên vai tôi, ôm chặt vai tôi, dẫn tôi vào quán.
Chúng tôi đi vào, không biết vì sao các thực khách trong quán cứ nhìn chúng tôi. Tôi hơi bối rối, bất giác quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó khiếp đảm. Chẳng biết vị đại ca này gấp gáp cỡ nào mà tam làm cũng chỉ thay áo và áo khoác, quần là quân phục thường dùng, đến cả giày cũng là giày quân đội…
Tôi: “… @$%^&”
Tôi bật thốt: “Sao anh không thay quần với giày?”
187 nói: “Hôm nay tăng ca, sợ em đợi lâu.”
Tôi: “…”
Tôi định trả áo khoác lại cho anh nhưng anh không chịu.
Lúc này, một cô phục vụ trông phúc hậu đi ra đón chúng tôi. Trong quán còn rất nhiều bàn trống, cô ấy dẫn chúng tôi tới bàn ở trong cùng, chúng tôi ngồi xuống, chọn món, bắt đầu ăn.
Ăn ăn ăn, 187 bỗng nói: “Cuối tuần này anh phải đi công tác.”
Tôi sửng sốt: “? Sao đột ngột thế? Sao không nghe anh nói? Đi bao lâu?”
187: “Một tháng.”
Tôi: “Lâu thế à… Vậy chúng ta không được gặp nhau suốt một tháng à?”
187 nói: “Ừm.”
Tôi: “…”
Lâu thế, chúng ta đang trong giai đoạn cuồng nhiệt mà, em không nỡ xa anh chút nào.
A a a, muốn làm nũng với anh quá.
Thôi, tốt nhất là không nên làm vậy, không nên tỏ ra quá mức lưu luyến, nhõng nhẽo mè nheo trong chả phong độ gì cả. Tôi nên rộng lượng, ủng hộ sự nghiệp quốc phòng, không thể cản trở đồng chí 187 được.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi đã làm xong công tác tư tưởng, hờ hững gật đầu, vô cùng thông cảm cho anh: “Vâng, em biết rồi.”
187 nghe xong thì lẳng lặng nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Chỉ vậy thôi?”
Tôi:?
Tôi ngơ ngác: “Không thì sao?”
Sắc mặt của 187 trở nên sầm sì, anh cúi đầu ăn cơm, không nói gì. Chốc lát sau anh lại đặt đũa xuống, nói: “Nơi anh đi công tác không xa, chúng ta vẫn có thể gặp nhau vào cuối tuần.”
Tôi ngẩn người, sau đó vui mừng cười: “Thật không?”
187 nói: “Ban nãy lừa em thôi.”
Tôi: “?”
187 nói: “Anh muốn xem phản ứng của em.”
Tôi: “…” rất ngơ ngác.
Anh lại ăn cơm, gắp thịt bò cho tôi. Rất kỳ lạ, không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ.
Chốc lát sau, thanh niên đối diện lại nói: “Với em, không được gặp anh cũng chẳng sao đúng không?”
Tôi suýt sặc chết, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không phải.” Sau đó ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Sao tự dưng anh lại giận thế?”
187 sầm sì nói: “Không có.”
Anh làm như em mù vậy.
Tôi nhíu mày: “Anh đang giận đấy.”
Người anh em đối diện im lặng, sau đó chăm chú nhìn tôi, rốt cuộc cũng nói: “Đúng vậy. Anh giận đó.”
Tôi rất khó hiểu: “Tại sao?”
Thanh niên 187 cau có nói: “Em không bám anh, chứng tỏ em không thích anh. Anh giận.”
“…” Chầm chậm gõ ra một vạn dấu chấm hỏi.