Bên kia đoàn kịch, sau khi xe chạy, Tô Phách liền đội áo trùm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người khác vẫn còn đang nói chuyện, nói màn diễn xuất của hôm nay, nói mình tăng bao nhiêu lượng fan trên weibo, nên phải đi đăng weibo cảm ơn fan đã ủng hộ vv... sau đó có người nhắc đến Hứa Thanh Tranh, bảo không ngờ nhìn bộ dạng đạo diễn Hứa như thế mà nhà ông ấy lại có cô cháu gái rất xinh đẹp, có thể lên sân khấu được luôn.
Đồng An Chi ngồi đằng trước Tô Phách cười một tiếng: “Tội nỗi người ta lại học khoa đạo diễn.”
Thẩm Gia Lặc nhìn Tô Phách ngồi kế bên mình cảm thấy trạng thái hôm nay hình như có gì đó sai sai, mặc dù bình thường cũng không nhiều lời, nhưng tốt xấu gì cũng nên tán gẫu với mọi người vài câu chứ, thế là không tránh được hỏi han đôi lời: “Sao vậy, cậu hôm nay mệt lắm à?” Đạo diễn Hứa vừa mới khen cậu xong. Cậu đừng để bản thân mình áp lực quá.”
Tô Phách xua xua tay, ý bảo anh nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Già Lặc giơ tay vỗ vỗ vai Tô Phách nói: “Lãng hoa kia của tôi là do cậu tặng à? Cậu không cần thiết phải làm vậy, ở nhóm chúng ta, chính là dựa vào thực lực kiếm cơm, không phân biệt đối xử.”
“Lớn nhỏ có thứ tự, tôi chỉ kính già yêu trẻ mà thôi.”
“Hừ.” Đồng An Chi quay đầu nói: “Tôi nói anh miệng độc, thật sự không oan chút nào.”
Tô Phách lại không thèm mở miệng, lại đem vành mũ kéo xuống một chút, lằng lặng che kín mắt, dường như là thật sự định nằm ngủ.
Ngày hôm sau, nửa vở kịch cuối cùng bản thanh xuân 《Tây Lâu Ký》ở nhà hát thuận lợi hạ màn, tối đó có không ít tài khoản văn hoá công chúng đề cử chia sẻ nó, ngày hôm sau còn lên mặt báo các phương tiện truyền thông bản địa, đều ca ngợi màn diễn xuất lần này.
Chẳng qua, hết thảy mọi thứ dường như chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của Tô Phách, ngày thứ hai sau khi tất cả diễn xuất kết thúc, trời vừa sáng, anh đã thức dậy, ở nhà bếp thuần thục làm ba cái sandwich, cắt gọt hoa quả.
Đợi anh rửa tay xong, bê bữa sáng tới phòng khách, mẹ Tô - quý bà Lương Phi mặc bộ bộ trang phụ thời Đường the hương vân* màu xanh thẫm bước ra: “Con trai, chào buổi sáng.”
(*The hương vân: đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc)
“Ừm.” Tô Phách đã ngồi vào trước bàn ăn không nhanh không chậm ăn táo.
Một tia nắng mai đang nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ rọi vào trên bàn ăn, chiếu vào mặt anh, khiến anh hơi hơi híp mắt, đồng thời hàng lông mi dày rậm khép xuống, rơi xuống một bóng râm mờ mờ.
Lúc này, chiếc điện thoại màu đỏ đặt trên bàn ăn vang lên, nhạc chuông là một câu hát chay năm mới năm trước anh sắm vai chúc tết: Tiểu ni cô Niên Phương Nhị Bát...
Bỗng nhiên nghe thấy giọng hát vai đào của mình, Tô Phách không cầm được một trận ớn lạnh buồn nôn, ngón tay theo bản năng ấn nút tắt.
“Haizz, con trai à, là điện thoại của mẹ.” Quý bà Lương Phi giật lấy điện thoại, “Aiyaa, là dì Khương của con, chắc chắn là giục mẹ tới, nhanh nhanh, mẹ muốn đóng gói bữa sáng tình yêu của mẹ!
Tô Phách ăn sạch táo trong tay, lau lau tay. Chỉ trong vòng một cái chớp mắt, quý bà Lương Phi đã thu dọn gói gém xong bữa sáng, cười ha ha nói tạm biệt với con trai, tâm tình hớn hở đi tìm chị em chơi tết thanh minh.
Tô Phách cũng theo sau đem phần sandwwich kia của mình đóng hộp, luyện tập không được ăn quá no, no thổi đói hát, là thầy giáo từng nói lúc bọn họ mới vào nhập học.
Khi những người trời sinh thiên phú không tồi, cần cù chính là một nhân tố rất quan trọng dẫn đến thành công. Trái lại Tô Phách chưa hẳn cảm thụ sâu sắc câu lí giải này, anh chỉ là cảm thấy đã nhập vào con đường đi của mình, miệt mài tiến tới cái gọi là không tồi.
Mà hôm nay vừa sáng ra, Thanh Tranh lướt weibo mấy vị diễn vai chính ⟪Tây Lâu Ký⟫.
Đồng An Chi đăng: Không biết nói gì hơn! Bản thanh xuân ⟪Tây Lâu Ký ⟫ kết thúc một giai đoạn, gặt hái ngập tràn niềm xúc động, các bạn đều là những thiên thần nhỏ! Ôm một cái!
Hình đăng kèm là hình hóa trang diễn xuất tự chụp.
Trong khung bình luận đều nói “Đẹp đẹp đẹp”, Thanh Tranh mỉm cười rồi cũng đi bình luận góp một viên gạch nho nhỏ.
Tô Phách đăng một câu rập khuôn: Cảm ơn, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở vở kịch tiếp theo.
Không có thêm hình ảnh.
Bình luận không phải khen kịch của anh, mà là khen nhan sắc của anh, hoặc là chọc ghẹo anh.
Thanh Tranh cũng gõ tìm Thẩm Già Lặc.
Nội dung Thẩm Già Lặc đăng rất giản dị, rất gần gũi: Cảm ơn, cảm ơn mọi người! Không biết đền đáp sao cho đành, chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Ảnh đính kèm là một chú chó Husky.
Đa số bình luận là đang nói về anh ta nuôi chó, hỏi mỗi ngày chú chó có ngoan không, có làm ra mấy trò ngốc nghếch không, có phá dỡ nhà không...
Thanh Tranh phát hiện ra nội dung đăng bài của mấy người này, khiến cho người ta cảm thấy khá với giống chuyện riêng tư.
~Hết chương 9~