Sau khi buổi diễn xuất kết thúc, ThanhTranh đi ra sau cánh gà nói lời tạm biệt với Triệu Nam, cũng thành tâm khen ngợi: “Diễn xuất của mọi người đúng là không giống với ai, khiến cho người ta có ấn tượng cực kì sâu sắc.
“Cảm ơn.” Triệu Nam đang tháo trang sức, “Lát nữa chúng tôi muốn đi tìm chỗ quán uống chút đồ uống, cô đi cùng nhé?”
Bên cạnh có người trêu ghẹo, Triệu Nam cũng không ngăn cản.
Thanh Tranh nói: “Không, tôi có hẹn với người nhà rồi, phải về sớm.”
Triệu Nam lấy làm tiếc: “Vậy thôi, chúng ta lại hẹn lần sau.”
Thanh Tranh gật đầu, nói thêm một câu: “Chúc mừng các anh diễn xuất thành công.” Xong mới rời đi.
Sau khi Thanh Tranh đi, thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Triệu Nam nói: “Cô gái anh sống chung ở Bắc Kinh chia tay rồi à, giờ muốn theo đuổi người mới? Anh trai Hoa Liễm của chúng ta thật sự không làm hổ thẹn với chữ “Hoa”, Hoa Hoa Công Tử.”
Triệu Nam không thích người ta cứ thường xuyên nhắc tên “Hoa Liễm” với anh ta, cho dù là anh ta sắm vai nhân vật này.
“Chưa từng sống chung, đừng đoán mò. Được rồi, đi thay đồ cả đi, thay xong thì đi uống nước.”
“Được được.”
Mà giờ này, màn kịch cuối cùng trong vườn Hứa gia cũng hạ màn.
Trần Diệu Thường (Đồng An Chi thế vai) nên duyên vợ chồng hạ màn vở kịch, liền nhận được vẻ mặt tình yêu lạnh lẽo tuyệt tình của Phan Tất Chính (Tô Phách thế vai) rời đi, nói: “Anh Tô, đừng vội đi, nói chuyện chút đã.”
Tô Phách liếc mắt nhìn người cộng tác với mình: “Nói.”
“Nghe nói anh có thể vào được Hầu Khôi, nếu có loại trà Hoa Lan lên men. Anh giúp tôi mua một ít nhé? Tôi không mua được.”
“Được.” Tô Phách bước qua một bên lấy điện thoại.
Sau khi đạo diễn Hứa nói vài lời, công việc tối nay xem như là cuối cùng cũng kết thúc.
Lần này đổi ngược lại là Tô Phách kêu Đồng An Chi: “Cô đem mã weixin của Hứa Thanh Tranh gửi sang cho tôi đi, tôi có chút việc hỏi cô ấy.”
ĐồngAn Chi rất bất ngờ: “Tới bây giờ mà hai người vẫn chưa thêm weixin? Anh muốn hỏi cô ấy cái gì?”
“Chút chuyện nhỏ.” Tô Phách bước về phía phòng thay đồ, “Nhớ gửi cho tôi đấy.”
Đồng An Chi vốn dĩ muốn trêu đùa vài câu, nhưng đúng lúc điện thoại vang lên. Vừa sao lãng tâm tình một cái, Tô Phách đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi Tranh Tranh về tới nhà nói chuyện phiếm với bà nội một hồi, đợi tới khi cô tắm rửa xong xuôi đi xem điện thoại, mới thấy weixin có lời mời kết bạn mới.
TênID: Tô Phách
Thời gian mời kết bạn được một lúc lâu rồi.
Cô ngồi bật dậy ngay lập tức, nhìn màn hình chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhấn vào chấp nhận.
Hệ thống nhảy ra: Bạn đã thêm Tô Phách thành công, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện!
Thanh Tranh: “Ngại quá, bây giờ mới nhìn thấy.”
Qua một lúc Tô Phách mới trả lời lại: “Không sao.”
Sau đó lại gửi thêm một bức ảnh tới___Trên đường lớn bóng râm nhạt dần, ngoài ánh đèn đường lờ mờ, xung quanh không có một bóng người.
ThanhTranh không rõ anh có ý gì: “?”
Tô Phách: “Đúng lúc ngang qua đường, đây là đường Thanh Sơn.”
Thanh Tranh không biết đường Thanh Sơn cái gì: “...Ồ.”
Tô Phách: “Cô về nhà rồi sao?”
Thanh Tranh: “Phải.”
Tô Phách: “Tốt.”
Giờ đến lượt cô trả lời, hoặc là có thể không trả lời kết thúc cuộc trò chuyện?
Thanh Tranh ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gửi một cái stick nhãn dán “Chúc ngủ ngon” coi như xong, kết quả nhìn thấy đối phương gửi tới một câu “Sao cô lại đặt tên là “Mộc Mộc Tranh Tranh”?”, tay cô run lên một cái ấn sang sitick bên cạnh “Đừng đi, hôm hôn“.
Cô luống cuống tay chân vội thu hồi tin nhắn.
Thanh Tranh: “Ngại quá, tôi ấn nhầm!”
Nhưng mà đối phương hiển nhiên đã nhìn thấy rồi.
Tô Phách: “Gói nhãn dán rất dễ thương. Cô gửi qua lần nữa, tôi tải xuống tý.”
ThanhTranh: “...”
Thế là, Thanh Tranh không thể không gửi lại “Đừng đi, hôn hôn.”
Tô Phách hỏi: “Còn có loại khác không?”
Thanh Tranh đành kiên trì đem loại nhãn dán cùng kiểu gửi qua.”
“Đẩy ngã cưỡng bức!”
“Ngoan ngoãn đợi tôi tới!”
“Nằm yên chịu chà đạp!”
Tô Phách: “Cực kì thú vị.”
... Anh vui là được.
Weixincủa cô đặt tên là “Mộc Mộc Tranh Tranh”, bởi bạn học của cô thích gọi cô là Mộc Mộc.
Lúc nhỏ nhận biết chữ ít, chữ “Tranh” cũng được xem là khá phức tạp, chỉ có bộ Mộc là mọi người đều biết được, ngay cả bản thân cô cũng từng lười biếng, đem tên mình viết thành Hứa Thanh Mộc, thế là bạn học cứ gọi cô là Mộc Mộc, gọi đến tận bây giờ.
Bỗng nhiên nhớ ra trước đây lúc mới gặp anh, anh hỏi cô: “Cô tên Mộc Mộc?”
Bây giờ, cô không trả lời vấn đề của Tô Phách, bởi vì cô túng quẫn rồi, vừa nãy sao cô lại hoàn toàn không nghĩ đến một chút “kẽ hở” để lộ ra bên ngoài này chứ.
Không phải anh đang nghi ngờ mọi chuyện chứ? Sau đó lại nghĩ, chắc không đến mức đó. Với lại, mặc kệ anh có nhận ra cô hay không, thì thái độ của cô vẫn kiên quyết giả vờ không quen biết anh.
Cuối cùng cô che giấu bằng thái độ bình tĩnh trả lời đối phương một câu: “Anh cứ tải về tùy thích.”
Đáng lẽ là tải về tùy thích.
Thanh Tranh nghĩ, bây giờ đổi tên cũng không kịp nữa rồi, cho dù đổi tên càng giống giấu đầu lòi đuôi, chỉ có thể, sau này chú ý tránh anh một chút.