“Cậu thành ra bộ dạng gì cũng không liên
quan tới tớ. Dù sao thì người đàn ông của cậu cũng đâu có để ý.” Còn
chưa nói hết cô đã bị Từ Bích Thi véo một rõ đau: “Tớ đang tò mò về ông
xã cậu lắm đây!”
Từ Bích Thi kéo Lưu Mịch Hoa vào giữa phòng trang điểm rồi mới thẹn thùng cười: “Thực ra cậu cũng quen đấy”.
Lưu Mịch Hoa lại càng hiếu kỳ hơn, không ngờ mình cũng quen biết chồng của Từ Bích Thi: “Ai thế?”
“Chung Hán Lương.”
Chung Hán Lương trước khi cô sang Anh thì hai người đã từng chia tay,
cũng không nghe Từ Bích Thi nhắc gì tới chuyện của hai người nữa.
Thấy Lưu Mịch Hoa ngây người, Từ Bích Thi chủ động giải thích: “Thực
ra,bọn tớ đã quay lại với nhau khi cậu sang Anh hai năm năm. Cậu không
ngờ đúng không?”. Tư Bích Thi tươi cười.
Mọi chuyện trước đây đều đã qua, có được kết quả viên mãn như ngày hôm
nay, đâu cần phải bận tâm tới những rối ren trong quá khứ nữa.
“Khi nào thế?” Lưu Mịch Hoa thật không ngờ Lương Nguyệt trước kia từng
đòi chia tay và đã quen một người khác không ngờ bây giờ họ lại quay
lại.
“Cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết tới mỗi Ngô Hán Thành, làm sao để ý
tới tớ được.…” Từ Bích Thi nói xong lập tức quan sát sắc mặt Lưu Mịch
Hoa. “Tớ…tớ…”
“Không sao.” Lưu Mịch Hoa cười, làm như thật sự không để ý: “Bọn mình đã chia tay lâu rồi, không cần như vậy…”.
Từ Bích Thi và Lưu Mịch Hoa tâm sự rất nhiều chuyện nữa, nhưng suốt quá
trình, Từ Bích Thi liên tục quan sát sắc mặt Lưu Mịch Hoa. Đúng lúc ấy
có người tới gọi Từ Bích Thi đi thay váy cưới để ra tiếp khách, mọi
người đã đến khá đông đủ. Lưu Mịch Hoa đang định đi ra ngoài trước thì
lại bị Từ Bích Thi kéo lại: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
“Ừ.” Lưu Mịch Hoa không thể cười nổi nữa, bởi vì nét mặt Từ Bích Thi rất nghiêm túc.
“Chung Hán Lương và Ngô Hán Thành trước đây từng có phi vụ làm ăn chung
nên rất thân quen. Tớ ban đầu cũng không biết, lúc thấy anh ấy viết tên
trong thiệp mời tớ mới hỏi nguyên nhân … cho nên…” Từ Bích Thi lưỡng lự.
“Không sao mà, tớ nói thật đấy.” Lưu Mịch Hoa vuốt tóc Từ Bích Thi:
“Đừng băn khoăn gì nữa, hôm nay cậu là cô dâu, là cô gái xinh đẹp nhất
thế giới này”.
Cô thật sự không để bụng, thậm chí còn cảm động vì cô bạn lâu năm chưa
gặp này lo lắng cho mình như vậy. Từ Bích Thi không mời cô làm phù dâu,
chính là vì nghĩ cho cô, không muốn làm khó cô mà thôi. Nếu đổi một góc
nhìn khác ta sẽ nhận ra, sự thật đôi khi rất tàn nhẫn.
Nghe Lưu Mịch Hoa nói vậy Từ Bích Thi mới yên lòng mà gật đầu.
Tựa như có người thả xuống cuộc sống một tấm lưới lớn, rồi cuối cùng trong lúc lơ đễnh chợt phát hiện ra nút thắt kia.