Nếu như có một ngày, cái tên mà bạn chôn
giấu kĩ dưới đáy lòng bao nhiêu năm,nhưng bay giờ nó lại một lần nữa
xông vào cuộc sống của bạn, bạn sẽ hy vọng người ấy sống hạnh phúc hay
sẽ cầu mong anh ấy bất hạnh? Nếu là tôi, tôi rất muốn anh sông không
hạnh phúc khi rời bỏ tôi và chọn một người phụ nữ khác. Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dù điều đó chẳng
qua chỉ là để tự lừa mình dối người.
Lưu Mịch Hoa thật sự không ngờ khi vừa từ Anh quốc trở về quê nhà Tân
Cương lại được nghênh đón bởi một trận tuyết. Cô nhớ rõ mùa hạ Tân Cương không quá lạnh như vậy, nhưng khi cô vừa xuống máy bay, bủa vây lấy cô
không chỉ có mùi vị cố hương quen thuộc mà còn có cả khí trời lạnh buốt
khó chịu. Cô cứ ngỡ thời tiết nơi đây cũng như Anh quốc, vẫn luôn ôn
hòa, ấm áp giống như vòng tay người yêu, không quá nóng, không quá lạnh. Nhưng thực ra là cô đã quên mất rồi, quên mất mùa hạ ở đây sẽ có tuyết. Tân Cương xa lạ này khiến cô đứng lặng ở sân bay thật lâu.
Thế là cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa lạ.
Kéo va li hành lý, Lưu Mịch Hoa ra ngoài đại sảnh sân bay thì có tài xế
đón cô. Khoảnh khắc ngồi vào xe, cô chợt cảm thấy, hóa ra mình đã thay
đổi, đã dám sống một mình ở một thành phố xa lạ, không còn lo sợ bản
thân không thể ứng phó hay không thể sống tốt nữa, mà đã có thể mỉm cười vui vẻ tiếp nhận tất cả mọi thứ.
Ban đầu cô tính không nói với em gái, nhưng sau đó lại nói, xuống máy
bay rồi cô mới thông báo, nhìn cảnh bên ngoài quen thuộc mà xa lạ cô đã
đi 6 năm khi trở lại mọi thứ đã khác hoàn toàn.
Xe dừng trước trung tâm thương mại Harbour City Mall, Trung tâm thương
mại lớn nhất cả nước. Là nơi cô đã đầu tư và xây nên, nhìn phía đối diện chính là ngôi nhà khi còn học cấp 3 cô đã thường xuyên tới cùng vui đùa với anh,đó là nhà anh. Nhìn nó bây giờ cũng đã khác xưa rất nhiều.Tân
Cương cũng không phải là 1 thành phố rộng lớn, khi cô quyết định xây
dựng trung tâm này thì đây chỉ là một vùng đồng bằng ít người sinh
sống,nhưng bây giờ nó đã phồn vinh như thế nào?
Cô quyết định lên khách sạn ở trung tâm thương mại để nghỉ ngơi. Vì biệt thư vừa mới thông báo cô về nước nên chắc chưa dọn dẹp sạch sẽ được.
Kéo vali vào phòng khách sạn cô nằm phịch xuống giường và nhắm mắt ngủ
luôn. Vì chuyến bay quá dài hay tại quá mệt khi nhớ về chuyện quá khứ.
Tỉnh dậy đã là chiều tối. Cô quyết định xuống tầng dưới xem quán ba hoạt động như thế nào.Cô mặc một chiếc đầm body màu đen đầy quyến rũ bước
vào cửa quán ba có bao nhiêu ánh mắt nhìn cô đầy dâm đãng. Cô lướt qua
từng người tới ngồi ở một góc khuất của quán bar. Quán bar này cô đặt
tên là Black Rose, vừa bước vào quán cô đã nhìn thấy một sô người bạn
cũ, hay một số người cô đã quen, nhưng chắc có lẽ họ sẽ không nhận ra cô là ai. Bởi vì 6 năm trước cô là một cô gái có chiều cao nhưng lại gầy
gò ốm yếu, có khuôn mặt cũng rất xinh nhưng vì có nhiều mụn nên cũng
chẳng ai để ý đến cô.Sau 6 năm cố gắng cực khổ bên nước ngoài bây giờ cô đã có thân hình đầy đặn và một làn da trắng hơn trước rất nhiều.Và cũng vì con người ta sau khi trưởng thành tướng mào đều khác đi rất nhiều.