Tôi Vẫn Yêu Người Sau Bao Năm

Chương 14: Chương 14: Người Đàn Ông Mà Chúng Ta Từng Yêu, Đều Không Yêu Chúng Ta….




Ngô Ánh Khiết bình thản kể lại, trong niềm hạnh phúc của người khác, cô đã từng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó.

“Cậu không nói với anh ấy à?”

“Không.”

Ngô Ánh Khiết cười thành thật, cô đã từng yêu một người đàn ông, một người đàn ông rất tốt. Nhưng người anh yêu không phải cô. Anh ấy đương nhiên cũng rất thật lòng, nhưng là với một cô gái khác. Cô sẽ không nói tình cảm của mình với anh ấy, càng không cho người khác biết rằng người cô yêu thương chính là nhân vật nam chính trong bộ phim kia. Anh và người con gái khác có một tình yêu không hề tầm thường, còn cô, tới phút cuối cùng cũng chỉ có thể làm khán giả xem bộ phim này mà thôi.

Lưu Mịch Hoa lặng nhìn Ngô Ánh Khiết, nắm chặt lấy tay cô ấy.

“Tớ chưa từng hối hận. Dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng chỉ còn lại một mình tớ.” Ngô Ánh Khiết cười hiền lành, không hề oán giận. Đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa. “Tớ cầu chúc anh ấy hạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân tớ sẽ chọn được cách sống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình.”

Dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, con người ấy đã trở thành quá khứ.

Ngô Ánh Khiết vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân.

Lưu Mịch Hoa coi Ngô Ánh Khiết là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng là vì cô ấy không giống những người khác, không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu. Cô ấy luôn ở bên cô, đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người chị gái.

Hôm nay Ngô Ánh Khiết tâm sự với cô chuyện của cô ấy, thực ra cũng là để nhắc Lưu Mịch Hoa rằng, Ngô Hán Thành đã là quá khứ, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, không thể vì một người mà dừng bước chân mình.

Thậm chí ngay cả cái tên Ngô Hán Thành, cô ấy cũng không nhắc tới. Ba chữ ấy, dường như đã trở thành một điều kiêng kỵ.

Ngô Ánh Khiết đang ngầm ám chỉ với cô rằng, trong hai người họ, Ánh Khiết sống tốt hơn cô rất nhiều. Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái yêu mình, vậy mà cô ấy cũng không hối hận, không tiếc nuối.

Còn cô thì sao? Yêu đương với NgÔ Hán Thành nhiều năm như thế, suốt từ thời cấp ba, nhưng giây phút chia tay cô vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì chính bản thân cô cũng không biết. Cô đúng là quá trẻ con! Năm xưa tình yêu của họ đã đi tới ngõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.

Cô nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng. Người con trai đó đã cùng cô có một đoạn tình cảm rất hạnh phúc, chỉ là tới phút cuối, anh lại có con với người phụ nữ khác rồi phải chia tay…

Bao nhiêu đau khổ dằn vặt trong lòng đều là do bản thân cô không chịu từ bỏ. Những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy, cô một mực muốn giữ lại, nhốt mình vào cái bẫy hồi ức, không có cách nào thoát ra.

Lưu Mịch Hoa mỉm cười: “Tớ tin, chúng ra đều sẽ hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.