Cô đã từng nửa đêm nằm mơ, mơ thấy anh
cùng gia đình hạnh phúc của mình vui đùa. Một gia đình hạnh phúc có ba
mẹ anh, anh, vợ anh và con anh. Cô thấy họ đi dạo trên công viên, thấy
anh ân cần chăm sóc con của riêng họ.
Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có mình cô giữa căn phòng trống trải. Còn có thể thế nào đây? Cô vốn đã chẳng còn là gì với anh ấy nữa rồi.
“Lúc ấy tớ cứ tưởng cậu và anh ấy sẽ… Thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa. Đám cưới của tớ cậu nhất định không được bỏ lỡ đâu nhé?”
“Cậu sắp kết hôn rồi à?”
“Ừ, lúc ấy nhất định phải đến tham dự đấy nhé!”
Hai người tiếp tục hàn huyên những chuyện vui thời còn nhỏ. Lưu Mịch Hoa nhiều lần muốn hỏi có thật Ngô Hán Thành không thể có con được đúng
không, nhưng mãi vẫn không mở miệng được. Cô sợ làm vậy sẽ chứng tỏ mình quá cố chấp, dù trong lòng cô đã biết,Từ Bích Thi thăm dò cô như thế
thì chắc chắn đó là sự thật.
Cô và anh đã cắt đứt liên lạc bao năm nay,anh ấy có vợ và chuyện không
có con được thì liên quan gì tới mình, thậm chí anh có con cũng chẳng có gì lạ.
Người sai chính là bản thân cô, cô cứ tha thiết níu kéo đoạn hồi ức ấy,
không muốn để nó trôi vào dĩ vãng. Nhưng cô lại không biết rằng, người
khóa cô trong mớ tình cảm ấy không phải ai khác mà chính là bản thân cô, cô không chịu đi ra, cứ khiến mình mắc vào tấm lưới tình kia.
Lưu Mịch Hoa nhận lời tham dự đám cưới của Từ Bích Thi. Các bạn học của
cô hơn nửa đều đã kết hôn, sinh con cả rồi, đến tuổi này kết hôn cũng là chuyện bình thường.Từ Bích Thi dặn đi dặn lại cô không được đến muộn.
Buôn chuyện với Lương Nguyệt xong cũng đã hơn mười hai giờ, Vương Y Bối
không còn thấy buồn ngủ nữa. Cô xuống giường, xỏ dép lê, chậm chạp đi
tới bình đun nước. Cứ nửa đêm đang ngủ mà tỉnh giấc là y như rằng cô sẽ
bị đau họng. Trước kia còn ở Anh quốc, cô thường dặn giúp việc chuẩn bị
một bình sữa đặt ở đầu giường phòng lúc tỉnh giấc thì uống, hôm nay mới
về Tân Cươngvà đang ở khách sạn nên đành phải uống nước nóng.
Cô kéo ghế ra ngồi đối diện trước bình đun nước, bất động nghe tiếng
nước reo trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh kêu “o, o” như tiếng ngáy của
loài động vật nhỏ nào đất đang ngủ rất say, rất thoải mái.
Lưu Mịch Hoa chống cằm, ngồi đợi đèn báo chuyển sang chế độ ủ ấm.
Cô lấy di động ra, trong máy vẫn còn lưu rất nhiều tiểu thuyết. Đọc
truyện là sở thích hồi cấp hai và ba của cô, dù đã đọc hết nhưng nếu
thích cô vẫn sẽ lưu lại. Mấy năm nay, cô nhiều lần thay điện thoại mới,
làm mất khá nhiều tiểu thuyết hay. Lục tìm một hồi, cuối cùng cô cũng
thấy thư mục lưu trữ, khi ngón tay lướt qua tên truyện Hóa ra anh vẫn ở
đây, cô bỗng dừng lại.