Cô tới gần xe, nhìn thấy Quách Phú Thành đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên di động.
Còn nhớ, khi còn học trung học, cô cũng rất thích chơi trò chơi này,
đáng tiếc điện thoại của cô không tải được về. Hồi đó cô vô tình thấy
trò Temple Run trong di động của một người bạn học, chơi thử một lần đã
thích, liền tải về di động, mất rất nhiều lưu lượng, nhưng đến lúc tải
xong, cài đặt ra lại không chơi được vì phần mền không tương thích với
máy. Sau này cô đổi điện thoại, cô lại quên mất không tải về nữa.
Ngày ấy, cô rất thích trò chơi này, suốt ngày tìm bạn học kia mượn di
động khiến bạn ấy phát điên đến mức mỗi khi nhìn thấy cô liền hỏi: “Lại
muốn chơi game ấy hả?”
Ngày ấy, cô vừa mới quen Ngô Hán Thành, cô lấy điện thoại của anh chơi
trờ chơi,nên cô mới thích anh từ đó. Mỗi ngày đi chơi với anh toàn chỉ
mãi chơi game,Quách Hán Thành phát liền mắng cô một trận. Hình như anh
ít khi dùng di động chơi game, thế giới của anh và thế giới của cô chẳng thể hài hòa…
Bao giờ cũng thế, khi đứng dưới góc độ một người ngoài cuộc nhìn lại quá khứ của mình, ngay cả cô cũng phát hiện ra, ồ, hóa ra hai người không
hợp nhau.
Vậy thì sao chứ?
Cuộc sống luôn từng chút, từng chút dùng
sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân cho rằng đã
quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi.
Cuộc sống luôn từng chút, từng chút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân cho rằng đã quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi.
Quách Phú Thành cất di động đi: “Nhanh vậy?”.
Biểu hiện của anh ta lúc nhìn thấy Lưu Mịch Hoa hoàn toàn ngạc
nhiên.Nhưng anh ta không hề có ý định khen ngợi khuôn mặt trang điểm
xinh đẹp của cô. Vì có lẽ cô không trang điểm cũng rất đẹp, mà còn thuần khuyết hơn.
Ngô Mịch Hoa ngồi vào trong xe mới đáp: “Vậy chỉ có thể trách những cô
gái đi cùng anh trước đây không biết chú ý tới tốc độ. Đôi khi, tốc độ
và hiệu suất cũng có thể tỷ lệ thuận”.
Quách Phú Thành khởi động xe, gật đầu: “Ừ. Sau này sẽ nhắc nhở bọn họ làm tròn bổn phận”.
“Không sợ đắc tội với người đẹp sao?”
Quách Phú Thành cười: “Chẳng phải người ta vẫn nói, “có mới nới cũ” hay sao?”.
Không nghiêm chỉnh chút nào! Nhưng Lưu Mịch Hoa nghe cũng không tức giận.Anh ấy cũng từng như vậy nhưng cô đã yêu rất say đấm.
Quách Phú THành bị ép buộc tới dự bữa tiệc này vào giờ chót. Vốn dĩ
người tham gia là bố anh ta, nhưng vì ông ấy có việc đột xuất không thể
đi được nên mới thông báo cho anh ta đi thay. Khi còn trẻ Quách Phú
Thành đương nhiên phớt lờ những yêu cầu như thế này của bố, nhưng bây
giờ thì khác, anh ta hiểu rõ bố mình dốc sức lực trên thương trường
nhiều đến thế nào, có được cơ ngơi như ngày hôm nay không phải là chuyện dễ dàng. Quách Kỳ Lai đã dặn đi dặn lại anh phải tới, đương nhiên anh
không thể không nghe.