Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 43: Chương 43: Chẳng biết đặt tên gì.Nói chung là Cá rắc cẩu lương!!! (2)




( Tại phòng Minh Cảnh và Gia Thành)

Vừa vào phòng Minh Cảnh lấy chăn nệm mà cậu chuẩn bị sẵn để xuống dưới đất trải ra. Gia Thành thấy vậy liền hỏi:

- Sao phải làm vậy? Giường còn rộng lắm.

Minh Cảnh đáp lại:

- Rộng thì rộng thật nhưng ta ngủ đây là được rồi.

Nói rồi hai người họ người nằm giường người nằm đất tắt đèn rồi ngủ.

Gia Thành lại mở lời hỏi cậu:

- Đã bao nhiêu năm qua rồi nhỉ?

Minh Cảnh nói:

- Từ khi ngài chết tới giờ là 127 năm.

Gia Thành lại hỏi y:

- Vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Minh Cảnh lại đáp:

- Được 140 rồi. Ngài hỏi gì vậy?

Gia Thành nói:

- Ta giờ không phải Thụy Vương nữa và ngươi cũng không phải thuộc hạ của ta nữa, bỏ mấy kiểu xưng hô phiền phức ấy đi.

Minh Cảnh nghe vậy không biết nói gì khác ngoài phủ định nó:

- Cho dù vậy, người vẫn là tiền bối của ta, không thể dĩ hạ phạm thượng được.

Gia Thành lại nói:

- Vậy ngươi lên giường ngủ đi!

Minh Cảnh vừa nghe xong câu nói ấy, cậu lúng túng từ chối:

- Cái... cái này thực sự không được đâu ạ!!!

Gia Thành hỏi vặn cậu:

- Vậy ngươi coi ta là tiền bối thì chí ít phải nghe theo lời ta chứ?

Minh Cảnh không nói lên lời:

- Nhưng.. nhưng... mà..

Chưa kịp hết câu Gia Thành liền chen lời:

- Không nhưng nhị gì hết! Lên đây đi.

Cuối cùng Minh Cảnh đuối thế đành phải lên giường nằm. Gia Thành nằm sát về phía tường để thêm một chỗ trống giữa hai người. Minh Cảnh thấy vậy không đành lòng liền lén xuống dưới đất. Nhưng chưa kịp xuống đã bị Gia Thành kéo lại lên trên, y nói:

- Sợ ta à!

Minh Cảnh lúng túng:

- Ngài... ngài... đang làm gì vậy?

Gia Thành đáp:

- Ta lạnh. Ôm ngươi xíu thôi có làm gì đâu, ngươi nghĩ gì đấy??

Minh Cảnh lại càng lúng túng, y quay đi chỗ khác ngủ để cho y ôm. Trong đầu cậu bây giờ chỉ biết niệm Thanh Tâm Kinh mà thiếp đi ngủ.

Lúc y ngủ say, Gia Thành chạm tay mình lên phía vết kiếm đâm tàn độc kia, y chạm nên nó rồi ôm chặt eo Minh Cảnh, y tự trách mình:

- Nếu không tại ta thì ngươi cũng không phải chịu khổ như vậy. Ta thực sự không muốn để ngươi phải chịu nỗi đau này.

Minh Cảnh vẫn chưa ngủ hẳn, y mơ hồ nghe thấy giọng nói ấy, nhưng rồi vẫn nằm im lặng, không chút động đậy tựa như mình thực sự đã ngủ rồi.

Căn phòng lại yên lặng trở lại nhưng phòng bên cạnh lại không như vậy.:))

____________

Khuynh Doanh nắm lấy tay Tử Thanh:

- Đệ không ngờ được tới chuyện này đó Tử Thanh ca ca!

Tử Thanh trong vẫn trong dạng thu nhỏ, y toát mồ hôi lạnh nói:

- Mau thả đệ ra, ca ca làm gì thế.

Khuynh Doanh nghi ngờ hỏi:

- Người gọi “ ca ca” phải là ta chứ!

Tiểu Tử Thanh, thần thức phân liệt của Tử Thanh vừa lấy lại tỉnh táo, cậu thấy tình huống này chỉ biết hét lên:

- Đau đệ, lưng đệ lại đau rồi. A..a..a!

Lúc này Khuynh Doanh nhìn thấy khí tức của Tử Thanh biến mất, cậu đành nói:

- Là ta nhầm! Xin lỗi đệ!

Nói rồi cậu xoa đầu tiểu Tử Thanh:

- Ta làm đệ sợ rồi.

Xong cậu lại nằm xuống ngủ.

Lúc này Tử Thanh sống lưng toát hết mồ hôi lạnh hoảng sợ, cậu thầm nghĩ:

“May mà y chưa phát hiện ra”

Tiểu Tử Thanh chen vào:“ Nếu không phải vì Kim Liên thì ta còn lâu mới làm vật chứa mới cho ngươi. Tên ngốc!”

Tử Thanh ngây dại nói:“ Tên Kim Liên này sao bỗng dưng lợi hại vậy nhỉ?”

Tiểu Tử Thanh thỏa mãn:“ Chủ nhân của ta sao tầm thường được. Ngươi đúng là đồ kém cỏi a!”

Tử Thanh:“ Ta không yếu mà là cái phong ấn mạnh thôi”

......

*****

Sáng hôm sau, mọi người đều dậy ai cũng có chút nhìn nhau một cách lạ lùng. Tiểu Tử Thanh bỗng nhiên phá hỏng bầu không khí ngột ngạt ấy, cậu ấy nói:

- Mọi người không cho đệ đi đến nhà Gia Thành ca ca à, sao cứ nhìn nhau mà không ăn gì vậy.

Khuynh Doanh búng lấy đầu cậu nói:

- Đệ lại muốn vào Thanh Lâu?

Lúc này tiểu Tử Thanh chỉ biết ngượng mà không nói gì nữa, cắm cụi đầu ăn lấy ăn để.

Khuynh Doanh ăn phần của mình xong, ngắm bộ dạng ăn đáng yêu của cậu mà cười một mình.

Sau đó bốn người họ cũng nhau tiến tới cuối quãng đường_ Kinh Thành Yên Quốc. Cuộc hành trình tại Dược Quốc cuối cùng cũng kết thúc.

*******

Chuyên mục Cá và main ( Part 3)

Tử Thanh: Tinh thần phân liệt cái đầu ngươi, con Cá kia.

Cá Ươn: Ta chỉ chém ra thôi sao lại mắng ta, có trách thì trách não ta hỏng rồi.

Tử Thanh:...

Cá Ươn: Cái bộ mặt ấy là sao vậy???

Tử Thanh:( bộ mặt chán đời) Ta đang suy ngẫm rằng, ta nên nói truyện tiếp hay đi đập ngươi.

Cá Ươn:???

Tử Thanh:....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.