Năm nay cuộc thi cầm nghệ được diễn ra ở hoàng cung vì chuyện này mà mọi người đều hết sức bận rộn bởi nhiều công việc khác nhau vì vậy tôi đã có được Quốc sư yêu cầu hướng dẫn các hoàng tử luyện đàn. Haiz, hết dạy luận văn đến dạy đàn, ngài thấy tôi giỏi dạy học đến vậy hả, Quốc sư đại nhân! Thế là trong khi những đồng nghiệp khác chạy qua chạy lại chuẩn bị cho cuộc thi lớn ấy, thì tôi là ngồi yên tại một chỗ hướng dẫn các hoàng tử kia luyện đàn, thấy buồn chán quá đi. Mà thôi dù gì tại cuộc thi này sẽ gặp An Nhiên ca ca thấy háo hức ghê, giờ phải tập chung dạy cho mấy cậu công tử kia thôi. Vậy là mấy ngày chuẩn bị cho lễ hội, tôi dạy đàn cho các hoàng tử và tôi cũng khá vui vì kĩ năng cầm nghệ của mọi người cũng đã dần được nâng cao hơn, họ đi thi kiểu gì cũng được trong top 100 mà thôi. Hôm cuối, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi thì tôi bị Tam hoàng tử hỏi một câu mà mình không dám nói sự thật:
- Nè, Tử Thanh lúc dạy chúng ta ngươi lúc nào cũng khen “ Tốt lắm”, vậy nếu ta đi thi thì có thể được giải không?
Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng, cố gắng tránh ánh mắt cún con của cậu ta nói:
- Ờ thì... cái đấy ngài phải thi thử mới biết chứ, thần có phải tiên chi đâu. À... ừm thì phải rồi dự cuộc thi không chỉ có mình mọi người tại Yên Quốc chúng ta mà còn có nhiều người khác tài giỏi từ nơi khác đến vậy nên là.. thần không biết đâu a!
Tam hoàng tử nghe tôi nói thế tức giận bỏ đi:
- Hừm.. không muốn cho ta biết thì nói thẳng ra đi, đồ Tử Thanh thối!
Tôi thắc mắc là cái tuyệt chiêu cặp mắt cún con kia là cậu ta học từ Thái tử điện hạ hay là các hoàng tử khác với cậu ta có cái cặp mắt ấy một cách bẩm sinh vậy, thật