Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.
- Phù! Xong rồi!!!
Đặt tách cà phê bên bàn, lấy chiếc khăn nhuốm máu vất đi vào thùng rác. Cậu thanh niên nọ đóng lại chiếc máy tính. Một đống khăn giấy thấm máu rơi lộn xộn xung quanh. Cậu ta thở dài:
- Mấy giờ rồi ta?
Cầm chiếc Iphone cậu mở lên:
- Cái gì? Hơn 2h sáng rồi!
Cậu nằm vật trên giường ngủ một giấc. Chưa chợp mắt được bao lâu, tiếng chuông báo thức réo lên. Cậu mặc kệ cái đồng hồ lại ngủ tiếp. Một xiu xíu thời gian qua đi, cậu vụt dậy luống cuống nhảy ra khỏi giường sửa soạn rồi phóng đi học. Buổi đầu mà đến muộn nữa thì sống kiểu gì?
Vừa tới trường cậu phóng như một thằng dở người vào trong trường. Vừa vào trong lớp thì lúc đấy chuông cũng reo lên, cậu thở hồng hộc vào lớp, Tử Hiên nhìn thấy cậu ta không nói gì mà chỉ cười thầm quay đi. Y đã thấy Tử Hiên nhìn mình, nụ cười ấy qua nhanh nhưng lại để lại dấu ấn không nhỏ cho cậu, cậu nằm mê mẩn trên bàn. Bà cô chủ nhiệm bước vào lớp, mọi người cùng nhau đứng dậy chào nhưng cậu lại nằm trên bàn không để ý xung quanh, may mắn sao bà cô không thấy cậu, cô cho mọi người ngồi xuống, đồng thời yêu cầu cả lớp bắt đầu tự giới thiệu về bản thân, đến lượt Tử Hiên, cậu nói một cách kì lạ:
- Tôi là Tử Hiên, tôi thích yên tĩnh mong mọi người đừng chú ý tới tôi.
Mọi người đều ngạc nhiên với câu trả lời của cậu, bà cô kia lại vô cùng hài lòng. Đến lượt cậu, cậu hùng hổ đứng dậy nói:
- Mình là Kim Liên, Kim trong Kim Tiền, Liên trong tên mình là Bạch Liên Hương Thảo. Mình rất muốn được kết bạn tất cả mọi người.
Nhiều nữ sinh trong lớp đều ồ lên, cậu đứng hếch mũi cười khoái rồi ngồi xuống, lần lượt từng người tiếp theo tự giới thiệu sau đó. Kết thúc tiết học mọi người trong lớp cùng lập một cuộc bầu cử cho ban cán bộ lớp. Sau đó mọi người cùng nhau nghĩ giải lao.
Kim Liên đi làm quen với mọi người trong lớp, cậu kết bạn với tất cả mọi người, cậu cũng làm quen với các anh chị khóa trên, thời gian dành cho bộ truyện của mình cậu càng ngày cắt xén dần đi. Cuối cùng bộ truyện mà cậu đang viết cũng dừng lại ở chương 1203, vì số người đọc ít lên cũng chẳng mấy ai quan tâm đến. Nhưng khi cậu biết tới Tử Hiên thích đọc tiểu thuyết, lúc này động lực viết của cậu đã trở lại, cậu dành hầu hết thời gian để viết đủ 5 chương mỗi ngày, thậm trí quên ăn quên ngủ, bên cạnh chiếc máy tính cậu lúc nào cũng chất đầy giấy khô và một cái thùng đựng giấy, mỗi đêm thùng giấy ấy lại chất thành đống nồng nặc mùi máu. Kì lạ là căn bệnh của cậu chỉ phát tác vào ban đêm, đến khi sáng cho dù muốn cậu cũng không thể ho dù chỉ một tiếng. Nhưng cậu vẫn không hề nhụt chí trong hoàn cảnh ấy, bởi trong mỗi lần cậu có chương mới đăng lên đều xuất hiện những dòng bình luận của vị đọc giả mang tên “ Ngốc Tử“. Truyện của cậu ngày càng có nhiều người đọc hơn, được mọi người yêu thích nhiều hơn nhưng cậu vẫn luôn chú ý tới mỗi vị đọc giả kia bởi chính cậu cũng biết y là Tử Hiên.
Một ngày nọ cậu lập ra một kế hoạch khám phá nhà của Tử Hiên vậy là cậu đã rủ y tới nhà mình chơi, nhưng rồi lại bị y phát hiện về căn bệnh của mình, tưởng rằng Tử Hiên sẽ quên nhưng rồi một hôm y dẫn cậu tới nhà mình, cậu bị choáng ngợp bởi căn biệt thự đồ sộ của y. Và khi vào phòng của y, cậu đã bị choáng ngợp bởi sách. Tử Hiên đã kể cho cậu về cuộc đời khốn nạn của mình, nghe vậy mà cậu vô cùng bức xúc trước hoàn cảnh đó. Cậu hỏi:
- Vì sao cậu lại kể chuyện này cho tôi?
Tử Hiên cũng chỉ cười khổ đáp lại:
- Tôi đã biết được bí mật của cậu nên tôi cũng nên trả lại.
Cậu ngay lập tức giơ nắm đấm hướng phía Tử Hiên, cười tươi nói:
- Vậy giờ chúng ta hòa nhỉ?
Tử Hiên cũng nắm tay lại chạm lấy nắm đấm của cậu cười:
- Ừm!!! Chúng ta hòa!
Nụ cười của Tử Hiên đã khiến Kim Liên ám ảnh tới nhường nào, Kim Liên cuối cùng đã quyết tâm chọn cậu làm hình tượng để nhân vật chính của mình trở thành.
Ngay khi hoàn thành chương cuối cùng của câu truyện. Cậu đã có ý định viết thêm một bộ truyện nữa, cậu và Tử Hiên lúc này đã thân với nhau như huynh đệ ruột thịt. Nhưng khi cậu trở về nhà mở máy tính lên thì xuất hiện dòng bình luận khiến cậu vô cùng bất ngờ:
- Đó không phải là..
Dòng bình luận của Ngốc Tử ghi: “ Ta sẽ vì tác mà đọc đam mỹ”
Ngay sau là hơn trăm người đáp lại:
• Mắt mày có bị mù không con, không thấy chữ end rồi hả!
• Mày cần khám lại não đấy thằng kia.
• Mày đang xúc phạm nam giới.
• Cút
• Mày muốn nhà mày sáng nhất đêm nay không vậy con.
• Là nam nhân mà như mày thì không đáng sống.
• Mày cút đi!
•...v..v..
Kim Liên thấy vậy, cậu không thể nào nhìn y bị chửi mãi được. Cậu lập một acc mới đăng nhập vào rồi cậu bình luận:
• Tôi ủng hộ Ngốc tử!
Ngay sau đó bỗng nhiên có một dòng bình luận của Ngốc Tử:
• Chếttt5re txfra rkk dnồi we dffh cvb...cnsjs........
Nhìn cách viết hoàn toàn giống cách viết cách viết của y, nếu bỏ đi những chữ kì lạ kia thì sẽ có câu “Chết ta rồi“. Kim Liên nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì. Cậu lập tức chạy tới nhà của Tử Hiên, nhưng người giám sát viên kia không muốn để cậu đi vào, Kim Liên dùng thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn của mình lướt qua người giám sát viên kia rồi chạy tới phòng của Tử Hiên. Cô giúp việc thấy vậy vô cùng bất ngờ, cô đuổi theo hai người bọn họ đi đến phòng của Tử Hiên. Và rồi họ bắt gặp...
- Hết chương 39-