Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 64: Chương 64: Nghiệt duyên




Linh Quốc vốn là vùng đất giới nữ giữ quyền lực tuyệt đối, đàn ông tới vùng đất này hoàn toàn bị coi như một loại nô lệ, cậu muốn thay đổi toàn bộ cuộc đời mình tại nơi này sao?

Trong khi đó, Khuynh Doanh vừa lên ngôi công việc dường như chất đống, đến cả thời gian ăn, ngủ cũng không còn, thực chất công việc ấy chỉ là cái cớ để không phải giao thiệp với bên ngoài của y mà thôi. Sau ngày hôm ấy Hàn Nguyệt cũng đã bị điều về biên giới Tây Bắc, Gia Thành được khôi phục chức vị trở thành Hoàng Thân vương, Minh Cảnh trở thành nam thê của Gia Thành, đối với người khác Gia Thành sẽ không có khả năng hay ý định soán ngôi nhưng việc này đơn giản chỉ giao dịch giữa hai người tại Minh Dạ Thành. Sau khi thành thân Minh Cảnh cùng Gia Thành tới vùng biên giới phía Đông Nam. Khuynh Quân ở lại phụ giúp Khuynh Doanh, Diên Vị thì nắm chức tổng soái của quân đội tại kinh thành. Hoàng Minh, Hoàng Kì thì quản lí ngoại thương và nội thương ( ai hiểu sai hai từ này thì Cá cũng bó tay). Giang Ngâm mở một Hắc Đi-m tên “Nghiệt Tình Lâu” từ đó cũng không can dự triều chính, Trúc Cửu đã bỏ kinh thành tiêu dao bên ngoài. Quang Diện bị cử tới Minh Dạ thành giám sát, Liên Hạ thì ở lại kinh thành nghiên cứu về Dược thuật, cậu ta đã hứng thú với dược học lúc nào cũng không ai biết. ( Với ai đọc ở web lậu thì chắc chắc không hiểu gì đâu, mời đọc lại từ đầu tại Vietnovel)

Trong suốt một tháng đó mọi thứ đều yên bình tới kì lạ. Khuynh Doanh dường như đã tu luyện tích cốc hoàn toàn không bước ra khỏi Thư phòng dù chỉ nửa bước. Trong khi đó Tử Thanh lúc này mang thân phận giả Giang Mạn Mạn, dùng khả năng dịch dung của mình đến khiến chính mình cũng không nhận ra mình. Cậu lập một Thanh Lâu tên “Tố Nguyệt Lâu” tại Linh Quốc. Một tháng vừa qua cậu trong bộ dạng nữ nhân đi thu nhập một vài nô lệ mà lập cái lâu này, bên ngoài là Thanh Lâu nhưng bên trong kẻ nào cũng mang bên mình một thân phận khác, vừa là nam sủng bán thân tại Thanh Lâu, vừa là ảnh vệ làm nhiệm vụ theo yêu cầu.

Giang Mạn Ly trong mắt người đời là một người phụ nữ đào hoa ngày ngày được nhiều mĩ nam phục tùng. Có kẻ còn từng tận mắt thấy cô ta một lúc sủng hạnh cả năm mỹ nam xung quanh mình dù đang lập giao dịch với người ta. Cho tới lúc này cậu bỗng nhiên thấy thân thể mình có chút khác lạ, ăn không ngon, ăn thứ gì cũng thấy khó chịu. Hoa Anh lo lắng lên tiền:

- Lâu chủ, người như vậy không tốt, ta đi kiếm đại phu tới.

Hoa Anh là đệ tử thứ bảy của cậu người đã ở ẩn bao nhiêu năm qua làm nhiệm vụ tình báo, y đã phát hiện và theo hầu hạ cậu suốt một tháng vừa qua.( Còn một người đệ tử thứ tám nữa thôi:>>) Hoa Anh mặc một bộ đồ đỏ lòe loẹt, phần ngực áo phanh ra gợi vẻ phong tình, người ngoài nhìn vào cũng không thể tưởng tượng được y thực sự có thân phận như thế nào, họ chỉ đánh đồng cậu ta với những kẻ nô lệ kia mà thôi.

Suốt một tuần như vậy khiến cậu không thể nào chịu đựng nổi, cuối cùng cậu cũng chấp thuận để Hoa Anh dẫn đại phu tới:

- Mời tới thì mời đi.

Hoa Anh liền lập tức chạy đi tìm. Một lúc sau đại phu ngay lập tức được đưa tới. Trong bộ dạng của nữ nhân của mình, cậu tựa như tiên nữ giáng trần vậy, nét mặt sắc sảo nhưng lại không có chút sinh khí, người khác đối diện cậu đều không thể giữ được lý trí của chính bản thân mình. Đại phu tiến tới cúi đầu tiến lại gần đặt tay lên mạch của cậu, một lúc sau đại phu mừng rỡ nói:

- Là hỉ mạch, chúc mừng phu nhân người có con rồi!

Hoa Anh vừa nghe xong như nghe thấy tiếng sét đánh rầm bên tai, y biết chủ nhân của mình là nam, là nam nhân chính thống làm sao có thể mang thai chứ.

*Từ bây giờ tui gọi Tử Thanh đổi thành Giang Mạn Ly hoặc Mạn Ly nên đừng quên chụy đây là nam chính a:vvv

Mạn Ly nghe vậy cũng không chút gì tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Biết rồi, vậy nhờ đại phu kê đơn thuốc dùm ta!

Đại phu kia nghe vậy liền cúi đầu lui ra ngoài, ghi lại đơn thuốc an thai đưa cho Hoa Anh rồi mới ra về.

Ông lão kia vừa đi khuất Hoa Anh liền lập tức kích động hỏi lớn:

- Sao ngài lại có thể có con! Chỉ phụ nữ mới có thể mang thai thôi chứ!

Mạn Ly thờ ơ nói:

- Ngươi nên lo việc của ngươi đi thì hơn! Nói âm lượng nhỏ lại đi, ta thấy khó chịu rồi.

Hoa Anh cầm theo tờ kê thuốc kia bỏ đi. Ngay sau đó có một người khác mặc một bộ đồ tím tiến đến đằng sau Mạn Ly, hai tay y khẽ xoa thái dương cho cậu, y vừa xoa nhẹ nhàng vừa rụt rè nói:

- Lâu chủ, người thấy dễ chịu không. Người bị làm sao vậy.

Mạn Ly khẽ nhíu mày, cậu kéo mặt người kia từ phía sau đến sát mặt mình mà hôn y:

- Nói ít thôi.

Người kia bị hôn mặt đỏ bừng:

- A Tố biết rồi!

Nghe thấy có tiếng người đi tới, Mạn Ly khẽ đẩy tay người kia:

- Ra chỗ khác, có khách tới.

Thẩm Tố là tên đầy đủ của người kia, y vâng dạ đi ra ngoài. Đúng lúc lại gặp một người mặc đồ đen trùm đầu kín mít đi tới, Hoa Anh canh sẵn ở bên ngoài thấy người kia liền giữ tay kẻ kia lại. Vừa giữ tay Hoa Anh liền nhận ra kẻ kia có thân hình mảnh mai của nữ nhân, y trầm giọng hỏi:

- Sao cô vào được đây!

Y ném cho cậu ta một túi tiền lớn:

- Ta muốn gặp lâu chủ!

Hoa Anh đoán được kẻ kia không hề đơn giản liền để y vào trong. Lúc này Mạn Ly cầm nằm trên một chiếc ghế dài, dựa đầu vào thành ghế chăm chú đọc một quyển sách. Người áo đen kia thấy cậu cũng không cản được bản thân đã nhìn chằm chằm vào Mạn Ly một hồi lâu, lúc người kia định thần lại Mạn Ly lạnh lẽo lên tiếng:

- Có việc gì sao vị cô nương đây.

Cô gái kia liền đáp:

- Ta muốn đích thân lâu chủ giúp ta giết một người!

Mạn Ly hừ lạnh:

- Tại sao lại nhất định là ta?

Cô gái kia cứng rắn đáp:

- Kẻ đó không phải người mà thuộc hạ của người có thể đối phó.

Mạn Ly suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta sẽ đáp ứng với điều kiện, ngươi cởi áo chùm bên ngoài ra.

Cô gái tưởng rằng thật liền lập tức cởi bỏ áo choàng ngoài, gương mặt cô hiện ra rõ ràng ngay trước mắt cậu lúc này. Ánh mắt mệt mỏi dừng trước gương mặt cô gái kia, tròng mắt cậu khẽ co giật mà hừ lạnh:

- Không nhận.

Cô gái kia như nhận ra điều gì vội vàng níu kéo:

- Chúng ta từng gặp nhau sao, tại sao ngài lại không nhận.

Mạn Ly quay đi nói một tiếng:

- Hoa Anh, tiễn khách.

Hoa Anh đi tới kéo cô ta ra ngoài, cô ta rãy dụa hét lên:

- Tên khốn, tên nam nhân như ngươi có quyền gì để chạm vào ta, thả ta ra!

Hoa Anh ném cô ta ra khỏi lâu rồi trở về chỗ cậu. Cậu lúc này đã vò nát cuốn sách kia trầm giọng nói:

- Chuẩn bị đi, mai sẽ có một thượng khách.

Hoa Anh khẽ cúi đầu bỏ đi. Mạn Ly ôm mặt cười khổ:

- Sao đi đâu cũng gặp bọn người các ngươi vậy?

Cô gái kia chính là Chu Ninh Anh, đại công chúa Yên Quốc bị gả sang cho nữ vương Linh Quốc.

Sáng hôm sau quả nhiên có khách quý tới, nữ vương Linh Quốc cải trang đến Thanh Lâu. Hoa Anh vẫn trong bộ dạng thường ngày tiếp đón giả vờ như không biết. Nhưng vị nữ vương kia lại tàn bạo bóp cổ Hoa Anh, ném cậu ra một bên hừ một tiếng:

- Thứ nam nhân như ngươi là cái thá gì mà dám cản đường bổn vương!

Những người khác sợ hãi tránh một bên, Mạn Ly nghe thấy tiếng động ở lầu dưới, cậu liền đi xuống gương mặt vẫn không chút biến sắc lạnh lùng nói:

- Tố Nguyệt Lâu chúng ta tạm thời đóng cửa, mời toàn bộ nữ quan ra về.

Mấy người phụ nữ phong lưu kia nghe vậy liền bỏ đi, họ vốn biết lâu chủ cũng như cái Thanh Lâu này đều không bình thường. Mạn Ly đi xuống không thèm hành lễ nhưng vị nữ vương kia lại đột nhiên đứng đờ người. Cô ta không thể xem được thực lực của Mạn Ly, cảm giác bị chèn ép tới ngạt thở, nữ vương kia khẽ hành lễ:

- Tiền bối.

Mạn Ly khẽ tiến tới đỡ cô ta lên thầm đáp:

- Ta không dám nhận cái này đâu, nữ vương.

Cô ta dắt theo Ninh Anh tới, cô ta nhận ra Mạn Ly không hề có ác ý với mình liền lấy lại phong thái cũ nói thẳng:

- Vậy ta xin vào thẳng vấn đề, thê tử của ta đã tới nhờ ngài chuyện gì ngày hôm qua.

Mạn Ly thờ ơ nhìn vẻ mặt tàn tạ của Ninh Anh, có vẻ cô ta gả sang đây chẳng được đối xử tốt chút nào. Không biết là thương hại hay nể tình cố nhân Mạn Ly đáp:

- Cô nhóc đó muốn được học cách để có được ân sủng từ chỗ ta.

Ninh Anh mắt trợn trắng khi nghe Mạn Ly nói, nữ vương kia cười vô cùng hả hê vác Ninh Anh đi. Mạn Ly bất chợt thấy chóng mặt vô thức mà ngất đi.

Trúc Cửu trong một tháng tiêu dao đó lại khác, cậu ta tới Thiên Quốc và vào học Kim Tinh học viện nhưng có vẻ cậu không được may mắn cho lắm khi tới đây.

- Hết chương 57-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.