Giang Ngâm tuy làm một thanh lâu nhưng vẫn không quên trách nhiệm của mình. Cậu ta là con nhà đế vương lẽ nào lại chỉ muốn ăn chơi xa đọa, khách lâu của cậu ta chính là một trung tâm thu thập tình báo, chỉ vì lập cái khách lâu này mà cậu ta bị người đời gọi với cái tên Hoan Vương. Nhưng cậu ta lại vui vẻ nhận cái tên ấy không chút di nghị mà còn vô cùng vui vẻ.
Hàn Nguyệt mới đi một ngày nhưng hôm nay đã trở về, Giang Ngâm cũng không ngờ y lại về nhanh như vậy. Tình cờ cùng đường, Giang Ngâm tới đón Hàn Nguyệt và cả hai cùng tới chỗ Khuynh Doanh diện kiến. Bước vào trong căn phòng của Khuynh Doanh một thứ hình ảnh quen thuộc đập vào mắt họ, Khuynh Doanh tay cầm kiếm giết chết toàn bộ thị nữ trong phòng, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Hàn Nguyệt kéo tay Giang Ngâm:
- Lục ca, chuyện của huynh quan trọng hơn, đệ ra ngoài đợi trước.
Giang Ngâm chưa kịp phản ứng gì Hàn Nguyệt đã bỏ đi trước để cậu ta ở lại một mình rồi. Giang Ngâm cố gắng gượng cười đi vào nói:
- Đệ có một chút tin tức của người đó, huynh cần không?
Khuynh Doanh vất cậy kiếm cắm xuống đất chậm dãi ngồi xuống tay chống vào vành ghế, hời hợt đáp:
- Biết được gì thì nói.
Giang Ngâm chỉ tới cạnh khẽ nói thầm vào tai y vài cậu, Khuynh Doanh chỉ cười nhạt rồi để cậu ta đi. Hàn Nguyệt sau đó cũng đi vào nói:
- Ở nơi huynh bảo đệ tới có không ít chuyện xảy ra, có vẻ có một vài kẻ đang nhắm tới chúng ta.
Khuynh Doanh đứng dậy đi tới cạnh y gõ vào trán y:
- Không phải một vài, còn nhiều hơn thế.
Hàn Nguyệt giữ tay Khuynh Doanh lại nói:
- Hoàng huynh, đệ không còn là trẻ nhỏ nữa rồi.
Khuynh Doanh tay khẽ đơ lại, gật đầu vỗ vai y:
- Đệ lớn nhưng vẫn nhỏ bé đối với ta, A Nguyệt.
Dứt lời Hàn Nguyệt bị y giữ vai đè hẳn xuống đất. Hàn Nguyệt nằm dưới đất, Khuynh Doanh ngồi xuống bên cạnh khẽ xoa đầu y:
- A Nguyệt vẫn phải cố gắng nhiều hơn.
Hàn Nguyệt rùng mình run nhẹ:
- Đệ sai rồi,...
Khuynh Doanh không thích lòng vòng hỏi luôn trọng tâm:
- A Nguyệt, cái thứ tàn hồn mà đệ cầm về cho ta là của ai.
Hàn Nguyệt lập tức ngồi dậy lấy đưa y:
- Của một con quái vật xuất hiện năm mươi năm trước nhưng nó lại có ý thức không như trước kia.
Hàn Nguyệt ngồi trầm ngâm một hồi xong bỗng nhiên cậu ta nhớ ra, kéo áo Khuynh Doanh vội vã hỏi:
- Huynh nói có kẻ nhắm vào chúng ta vậy không phải Trúc Cửu cũng đang gặp nguy hiểm sao!
Khuynh Doanh hiểu điều Hàn Nguyệt muốn làm liền đưa y một tấm phù:
- Cầm lấy cái này, có vấn đề gì tới tìm ta, đến tìm A Cửu ở Thiên Quốc, thằng nhóc chắc chưa rời khỏi đó đâu.
Hàn Nguyệt nhận lấy tấm phù:
- Hoàng huynh, huynh khác trước nhiều quá!
Khuynh Doanh khẽ đảo mắt ra chỗ khác tránh đi ánh mắt của Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt bất chợt ôm lấy y nói:
- Đại ca là tuyệt nhất!
Khuynh Doanh khẽ xoa đầu Hàn Nguyệt, y hình như hiểu được cảm giác của Tử Thanh khi xoa đầu mình. Khuynh Doanh, y thực sự đã khác trước rất nhiều. Hàn Nguyệt tạm biệt Khuynh Doanh đi tới Thiên Quốc, Giang Ngâm không biết nhận được lệnh gì mà tức tốc chuẩn bị một nhóm ca kỹ chuẩn bị xuất phát tới Linh Quốc.
*) Ca kỹ: kỹ nữ bán nghệ...:'))
Trong khi đó tại Linh Quốc, Mạn Ly lại vô cùng ung dung tự tại chơi đùa nam nhân, cả Tố Nguyệt Lâu chìm trong một thứ không khí hoan ái tới nồng nặc. Mạn Ly dù cho bụng mang thai vẫn cứ coi như không, tay vuốt ve người này, tay xoa mặt người kia, hôm thì hôn nam nhân này, hôm lại chơi đùa quyến rũ nam nhân khác. Nhưng tới đêm lại ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng thai, một mình nằm yên tĩnh.
( Cá Ươn: // Ném bàn ghế// Trời ơi! Tui đã làm cái gì thế này!!!)
Hoa Anh, cậu ta là người chứng kiến tất cả. Trước đây, khi cậu ta còn nhỏ thì ngày mà Tử Thanh tới Minh Dạ thành quấy phá mà giải thoát toàn bộ những đứa trẻ bị bán đi làm nô dịch bọn họ, cho cơ hội luyện võ, rèn luyện bọn họ thành người tốt, cho bọn họ cuộc sống mới, đối với Hoa Anh mà nói Tử Thanh chính là hình tượng để trở thành của cậu ta. Tuy nhiên hiện tại, cậu ta chỉ nhìn thấy một con người từ bỏ bản thân, trốn tránh thực tại, tới đêm thì lại tự dày vò mình hối hận, nhu nhược, nhân cách tan nát cả rồi. Hoa Anh nhìn chính chủ nhân mình mà tức giận nắm chặt tay mình nghiến răng chịu đựng bỏ đi.
Đêm hôm ấy, từ ngoài cửa xuất hiện một tên cao lớn đạp cửa xông vào, một mình hắn ta đã giết toàn bộ nữ binh canh thành tiến vào đây, hắn ta lớn tiếng gào lên:
- Giang Mạn Ly, con đ*ếm kia, mày trả lại em trai của ta đây!!!!
Mạn Ly giấu đi vẻ nhu nhược của mình mà đi xuống, liếc qua hắn theo kiểu dáng ăn mặc cậu cũng đoán được y là người Quỷ Quốc cải trang tới, nhưng tại khách lâu của cậu thì làm gì có ai là người Quỷ Quốc đâu.
Người kia khăng khăng cho rằng cậu bắt cóc em trai hắn, hắn ta đập phá quán của cậu. Cậu mà để yên cho hắn phá sao? Cậu dùng linh lực đánh nhẹ một đòn, hắn ta liền bay ra khỏi quán, nhưng bất chợt cậu thấy bản thân mình thấy vô cùng buồn ngủ vô thức mà ngã xuống. Hoa Anh vừa thấy vội chạy tới đỡ lấy cậu nhưng có một bóng người khác lướt qua đỡ trước, một bộ trang phục tím, một mái tóc đen tuyền nhưng cậu ta trông khác so với trước, Hoa Anh nhìn thấy tức giận mà xông lên đánh hắn ta:
- Thẩm Tố, sao ngươi dám. Mau thả chủ nhân ra!!!
Thẩm Tố trong bộ dạng bán nhân trông đẹp mê hoặc, liếc nhìn một cái toàn bộ những kẻ khác đều nằm gục xuống vì thuật thôi miên của mình. Hoa Anh chống đỡ được mà cố gắng tiến tới đánh y, quát lớn:
- Thẩm Tố, ngươi là nhân ngư!
Thẩm Tố mỉm cười khẽ lấy tay vuốt mắt cậu ta, ngay lập tức Hoa Anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, vừa tỉnh lại Mạn Ly cựa tay nhưng nhận ra mình đang bị trói, Hoa Anh cũng bị trói gần đấy, muốn dùng linh lực để thoát ra nhưng cậu lại nhận ra linh lực của mình mất hết rồi. Toàn bộ, không còn dù chỉ là một chút. Cậu cố gắng tháo tay ra khỏi mảnh lụa đang trói chặt tay mình nhưng lại không thể. Toàn bộ người khác đã bị Thẩm Tố điều khiển, y đi vào phòng đi tới bên cạnh cậu đưa tay tới vuốt ve gương mặt cậu, nhưng vừa chạm vào thì Mạn Ly lập tức cắn vào tay hắn ta, đôi mắt cậu lườm hắn, tỏa ra luồng sát khí như muốn giết hắn:
- Cút.
Thẩm Tố cười khoái trí, bóp lấy cằm cậu:
- Aida, A Ly cứng đầu vậy ta? À không, Tử Thanh huynh đúng không nhỉ!
Lớp dịch dung của cậu bị hắn xé ra trong giây lát, gương mặt đỏ rực lên vì lớp da gắn chặt bị kéo ra đột ngột khiến cậu khẽ run lẩy bẩy. Thẩm Tố đưa tay trượt nhẹ trên mái tóc cậu. Nhìn lại chính bản thân cậu mới nhận quần áo cậu đã bị lột ra mà thay bằng một bộ trang phục mỏng dính, lộ cả cơ thể mình qua lớp vải ấy. Đây là lần đầu tiên cậu chịu sự bất lực tới đường cùng như vậy. Gương mặt cậu dường lộ rõ một vẻ đau thương, Thẩm Tố nhìn lại càng hứng thú, hắn ta luồn hai tay qua áo cậu, ôm lấy cậu, hắn liếm láp cơ bụng của cậu khiến cậu rùng mình run rẩy, hắn hôn lên vùng cổ cậu rồi liếm môi khiến cậu chỉ thấy sự bẩn thỉu của hắn. Nhưng hiện tại, cậu khẽ run người nhắm chặt đôi mắt của mình, không để bản thân xa ngã. Cậu hiện tại đang run sợ, cậu đang sợ hắn.
- Hết chương 60-