- À....à tôi muốn đi biển
- Đi biển sao?
- Tôi biết là không được mà?
- Tôi nói là không được sao?
- Vậy là chúng ta sẽ đi biển đúng không.....yeah...
- Đúng là đồ ngốc – Khánh lẩm bẩm
Khánh nhấn ga, tăng tốc đi thẳng tới bờ biển
- Anh đi từ từ thôi, sao phải đi nhanh vậy chứ
- Nói ít lại nếu không tôi quăng cô xuống đường bây giờ
- Ò – mặt Vy xịu xuống – đúng là tính khí thất thường – Vy lẩm bẩm
Hơn 10”p sau Khánh và Vy đã có mặt ở bờ biển, Vừa đến biển Vy đã mở cửa
chạy một mạch ra bờ biển vô cùng thích thú đã lâu lắm rồi Vy mới cả nhận lại cái cảm giác này. Vy nhắm mắt nghe tiếng sóng biển hòa cùng tiếng
gió đang vờn trên tóc cô, vị mằn mặn của biển thấm vào từng lớp không
khí....cảm thấy vô cùng thoải mái, từ từ mở mắt ra Vy đã thấy Khánh đứng bên cô từ lúc nào rồi
- Cô thích biển vậy sao? – Khánh hỏi
- ừ! mỗi khi ra biển tôi lại thấy mình như được tái sinh lại, những khi
buồn tôi ra ngoài biển để gió thổi bay đi những nỗi buồn ấy, những điều
không vui cũng tan theo. Cảm giác sẽ vô cùng dễ chịu...
- thật vậy sao?
- ukm! anh thử đi, nhắm mắt và cảm nhận
Khánh nghe lời Vy nhắm mắt lại cảm nhận hơi của biển cả, gió đang đùa nghịch trên mái tóc anh, vô cùng thoải mái
- tôi thắc mắc? – Vy hơi ái ngại quay sang Khánh
- Cô nói đi
- Tại sao lúc anh gặp tôi và bây giờ khác nhau hoàn toàn.... Lúc trước
anh vừa lạnh lùng thậm chí không thèm nhìn tôi 1 cái nhưng bây giờ, tôi
thấy anh hoàn toàn khác đấy
- Khác sao?
- Ukm – Vy gật đầu
- Khác chỗ nào?
- Rất khác, anh còn giúp tôi nữa...lại còn đưa tôi đi chơi.
-....
- Tại sao anh phải tỏ ra lạnh lùng trong khi anh vốn là một con người rất tốt bùng mà
- Có nhiều chuyện cô không hiểu được đâu, cho nên cô đừng quan tâm nhiều đến chuyện của tôi
- Vậy tại sao anh lại?
- 30”p nữa chúng ta sẽ phải về - Khánh cố chuyển chủ đề
Thấy Khánh cố tránh né những câu hỏi của mình, Vy cũng không muốn can thiệp
vào đời tư của Khánh nữa, cô trở lại với “ nhiệm vụ chính “ đi khám phá
biển.
Vy chạy hết bên này qua bên khác, tìm tìm nhặt nhặt thứ gì
đó rồi chạy tung tăng như đứa trẻ đùa nghịch. Khánh nhìn theo bóng dáng
bé nhỏ đó nở một nụ cười, miệng cậu lẩm bẩm gì đó...
Một lúc sau Vy chạy lại với hai vỏ ốc lớn trên tay- Nhìn đi,là tôi nhặt được đấy – Vy cầm hai vỏ ốc đưa ra trước mặt Khánh
-.....
- Sao anh không nói gì?
- Tôi phải nói gì?
- Thật là ngốc – Vy nhíu mày – Cho anh đấy – Vy đưa cho Khánh một chiếc vỏ ốc lớn
- Cho tôi?
- Ukm
- Tôi không lấy
- Không được anh phải lấy – Vy nhét vào tay Khánh
- Không lấy
- Hừm, anh không lấy phải không
- Tôi không lấy
- Có lấy không?
- Không
- Thật sự không lấy?
- Không
- Không lấy thật sao?
- Không là không
- Không lấy thì thôi
- Đúng là khùng
- Anh nói gì?
- Tôi nói gì sao?
- Anh nói ai khùng
- Tôi nói cô
- Anh muốn chết phải không
- Phải, có giỏi thì bắt được tôi đi,lè– Khánh nói giọng trâm trọc, như muốn trê tức Vy rồi lập tức chạy
- Anh được lắm – Vy chạy theo
Trên bãi biển ấy, hai người đuổi bắt nhau giống như những cặp đôi đang yêu
nhau đang trêu đùa nhau trên bãi cát, rất lãng mạn....ai nhìn vào cũng
sẽ nghĩ vậy....Nhưng bất chợt.....
- Á....á....á – Vy la lên có vẻ như đau đớn
- Cô sao vậy? – Nghe thấy tiếng hét Khánh lập tức quay lại, thấy Vy đang
ngồi bệch xuống bãi cát – Không sao chứ? – Khánh tiến lại gần