- Là Vương Gia Khánh , cậu ta gọi cho tôi
- Hai người có vẻ không phải quan hệ bình thường những cô gái bình thường không thể liên lạc được với cậu ta đâu
- Có vẻ cậu rất hiểu cậu ta
- Tất nhiên
- Ò
- Cô không muốn biết tại sao cậu ấy lại trở nên lạnh lùng như vậy sao?
- Anh nói đi
- Là vì Ngô Hạ My , chắc là không phải nói thêm về cô ta chứ
- Anh kể tiếp đi
- Hạ My và Gia Khánh la thanh mai chúc mã từ nhỏ , tôi và hai
người họ chơi với nhau cũng mười mấy năm rồi . Hai người họ sinh cảm
tình rồi yêu nhau .Hai năm trước , Vương Gia có nguy cơ phá sản , không
hiểu sao đúng lúc đó Hạ My lại đi ra nước ngoài , Gia Khánh nghĩ Hạ My
muốn “chuồn” không muốn liên lụy bản thân nên mới bỏ đi . Cậu ta trở nên như vậy là vì không tin vào con gái...
- Haizzz....đúng là nan giải
- Phải ....cũng không hiểu Hạ My côta có phải Như Gia Khánh suy nghĩ không
- Tôi thấy cô ấy cũng thân thiện và hòa đồng mà
- Đừng đánh giá con người chỉ bằng cái bên ngoài , cô sẽ phải hối hận đấy
- Có ý gì chứ
- Tôi chỉ cảnh cáo cô trước thôi
- Xì , uống xong thì đưa tôi về , cũng trễ rồi...
- Uk
Sáng hôm sau tại trường học
Hôm nay Vy đi học khá sớm, ngồi chán ngán nên lôi sách ra đọc không biết Hàn Sơ Vũ chui từ đâu chui ra
- Chào buổi sáng , Phương Vy
- Cậu là ma sao , đi không có tiếng động gì , dọa chết tôi rồi
- Sao cậu đến sớm vậy , trường vẫn chưa có ai đến cả
- Cũng không biết , hôm nay tự dưng muốn đi học sớm , mà không phải cậu cũng đến sớm hay sao
- Tôi muốn đến sớm để gặp cậu đấy
- Không phải chứ - Vy đơ người
- Tôi nói thật đấy
- ...
- Sao ? ngại sao ?
- Ngại là cái gì ? ăn được sao ? tại sao phải ngại với cậu chứ
- Xì , ăn sáng chưa mình đi ăn sáng nhé – Nói rồi Vũ kéo tay Vy lôi xềnh xệch đến cửa hàng gần đó
- Ăn gì ? hay để tôi gọi luôn...
- Xì , tùy
- Thôi nào....cho cô chọn đấy
- Gì cũng được
- Được rồi....
Nói rồi Vũ gọi ra hai xuất bánh mì với ốp la , bữa sáng nhẹ cho một ngày
mới...ăn xong họ kéo nhau về lớp học thì gặp Khánh đang bước vào
lớp...khuân mặt cậu ta vẫn lạnh như băng , càng lạnh hơn khi thấy Vy và
Sơ Vũ thân mật
- Hey , ăn sáng chưa? – Sơ Vũ lao đến khoác vai Khánh
- Bỏ ra , có cần làm bộ mặt thân thiết như vậy không
- Xì , cũng mười mấy năm làm bạn còn gì...
- Anh có cần làm bộ mặt như vậy không... - Vy lên tiếng – tại sao anh cứ phải tỏ ra lạnh lùng vậy chứ
Khánh im lặng ngồi xuống chỗ rút điện thoại ra , đeo tai phone vào nghe nhạc
- Cậu ta là vậy đấy , không thay đổi được cậu ta đâu – Vũ thì thầm với Vy
- Kệ cậu ta đi , chúng ta đi dạo – Vy đề xuất
- Oke , chúng ta đi thôi....
Nói xong hai người liền bước đi , bỏ mặc người con trai đang có chút khó
chịu kia ngồi đó...Từ ngày chuyển đến lớp này Vũ cứ “bám” lấy Vy khiến
cho ai đó khó chịu nhưng không hề nói ra....cảm giác này....sẽ vô cùng
khó chịu....
Cuối buổi học
- Phương Vy mình đưa cậu về nhé- Vũ hớn hở chạy tới chỗ Vy
- Cũng được thôi
Khánh đi đằng sau thấy vậy gửi cho Vy một tin nhắn
- [Mẹ tôi muốn cô tới nhà tôi ăn cơm , xuống cổng trường đợi tôi
- Lát nữa sao
- Phải
- Ò được rồi]
- Thôi , tôi có việc...hôm sau sẽ nhờ cậu đưa về sao – Nhận được tin nhắn Vy quay sang nói với Sơ Vũ
- Việc gì chứ , cậu đã nói để tôi đưa về rồi mà
- Tôi có việc đột xuất mà...xin lỗi nha – Nói rồi Vy chạy một mạch như bay ra cổng trường trèo lên chiếc xe hơi đen đang đậu sẵn ở đó
Vũ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ ấy...rồi chợt thốt ra một câu
- WTF ! không phải đây là xe nhà Vương Gia sao???
5>1