Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 33: Chương 33




Định chap này là chap cuối, nhưng xem ra rất dài, vì vậy ta đành phải cắt ra làm 2 chương, mong các nàng thông cảm. Vì hạn ra phải nhanh do các bạn giục, mà truyện còn có vài vấn đề nữa phải để chap sau. Xin thứ lỗi cho ta.

————————

CHƯƠNG 33 – HẠNH PHÚC CUỐI CÙNG CŨNG TỚI RỒI

Thiên Thiên nhìn cô mà lòng chằng chịt suy nghĩ, cảm thấy thật thất vọng về bản thân, xem ra anh không an ủi em được rồi. Không biết Vi Anh có hiểu được tâm tư của hắn hay không, vài giây sau lập tức vui vẻ trở lại, nắm tay hắn cười cười.

“Thiên à, mình đi ăn đi, vào nào.”

Cứ như thế, buổi tối trôi qua thực sự rất êm đềm, bữa tối cũng rất ngon, hai người, cứ lần lượt gắp nhau ăn, làm bao con người cô đơn đi ăn tối 1 mình trong quán phát bực.

“Vi Anh nè, 3 ngày nữa trường tổ chức party đấy.”

“Sao em chả bao giờ biết tới mấy cái này? Mà sao trường ta tổ chức lắm thế?”

“Anh nào hay? Nói chung là đi nhé.”

“Đi thì đi.”

—————————–

2 ngày trước đó đối với Vi Anh là những ngày rất vui, cô và hắn, cùng Lâm và Nguyệt Đan đi chơi khắp nơi, nào là đi công viên, nào là đi mua sắm… Hôm nay, chỉ còn 1 ngày nữa là tới party, và Nguyệt Đan với Vi Anh là con gái, nên cực kì quan trọng việc ăn mặc. Thế là hôm nay 4 con người này lại lặn lội đến trung tâm mua sắm.

Thiên Thiên và Lâm đi sau Vi Anh và Nguyệt Đan, giống hệt như vệ sĩ vậy, hai người hai phong cách khác nhau, một người phong cách trưởng thành, một người bụi bụi. Thấy hai người con gái kia vì háo hức mà đi nhanh, Thiên Thiên liền gọi giật lại.

“Này, hai người, đi chậm lại, đi nhanh thế bọn tôi lạc 2 bà đấy.”

Vi Anh và Nguyệt Đan nhìn nhau ý hiểu, liền đứng lại cho hai người kia bắt kịp. Đến khi kịp rồi, Vi Anh luồn tay qua tay Thiên Thiên, đi lắc lư lắc lư.

“Ayda lâu lắm em mới được đi mua sắm thoải mái như này aaa~”

Thiên Thiên mặt biến sắc.

“Lần trước đi mua sắm với anh em không cảm thấy thoải mái hay sao?” -Giọng sắc lạnh tỏa ra ngùn ngụt hàn khí.

“Aaa, đâu, đâu có .. ý em là, đi với bạn thân nó sẽ rất thoải mái, hơn nữa nó cũng là con gái, aaa, đừng nhìn em như thế, anh xem, Nguyệt Đan, cứu tao.”

Lâm từ đâu dạt sang một bên với Nguyệt Đan, mặt vẻ như kệ đời vậy. Lúc Vi Anh gọi kêu cứu, Nguyệt Đan còn chả thèm ra tay trợ giúp, mặc kệ cho đôi này tình tứ, tại sao hai người không đi chỗ nào mà yêu thương ghen tuông nhau đi chứ, tại sao cứ phải ở đây hành hạ tôi như thế hả, nhất định mai phải công khai người yêu, cho bõ ghét, xứ!

Vi Anh rõ ràng là thấy thái độ lạnh nhạt của Nguyệt Đan, xem ra có cầu cứu con này cũng không cứu mình được, đành chuyển sang dùng mĩ nhân kế với Lâm.

“Lâm aaaa~~ Lâm đẹp trai tốt bụng a~~ Cứu tao~”

Lâm quay qua nhìn, cẩn thận xem xét tình hình, xem ra có xông pha lên cứu giúp cũng chả thay đổi được tình hình, đành phán.

“Tao sống mười mấy năm cuộc đời, có phải ngu đâu mà cứu mày.”

Nói xong lạnh lùng kéo Nguyệt Đan đi, bốn người cứ thế mà tự nhiên tách ra. Vi Anh nhìn hai người lạnh lùng đi mà trong lòng không khỏi cảm thán, quay qua bĩu môi.

“Anh xem, rốt cuộc tính cách của hai người FA nó như thế à? Tại sao có thể đồng loạt bỏ đi như có kế hoạch định trước vậy.”

Thiên Thiên cũng nhìn theo bóng dáng hai người kia, như chợt phát hiện ra khúc mắc, khẽ cười khẩy một cái, Vi Anh thấy thế liền nhảy cẫng lên.

“A, có phải anh đoán được rồi không? Anh nói xem, tại sao hai người lại như thế, đặc biệt là Nguyệt Đan. Ngày xưa anh cũng chơi thân với cậu ấy, chắc cũng nắm bắt được suy nghĩ của cậu ấy đúng không? A đúng rồi đến em anh còn đoán được mà.”

Thiên Thiên chẹp miệng một cái, quay qua véo má người bên cạnh.

“Tại sao cái mồm em nó luôn hoạt động liên hồi không ngừng nghỉ thế hả? Nói bớt chút xem đau đầu thiệt á, đúng, đúng là anh đoán được rồi, nhưng hiện tại xem ra để em tự đoán hay hơn. Còn việc nắm bắt, thì anh không làm được, anh nắm bắt được em cũng do đầu em chứa ít thứ dễ nắm. Vậy thôi.” _ Nói xong bỏ lại cô.

Vi Anh đứng đó hậm hực, sao thế giới lại bất công vậy trời, sao ai cũng phũ phàng với tôi như thế chứ? Nghĩ một đằng nhưng lại làm một nẻo, điển hình như việc vừa than trời đất, mấy giây sau lại vui vẻ chạy tới lí nhí bên Thiên Thiên như trẻ con vậy.

“Vi Anh này, mai em định mặc gì?”

“Em định mặc váy.”

“Này, hay đi ra quán trước đi.”

Vi Anh mặt hờn hờn, nhớ lại chuyện xưa cũ.

“Đi để mấy cô nhân viên lại ngắm anh à? Đi để anh lại chê em già à?” (có ai còn nhớ :v)

Thiên Thiên đần người ra, vợ hắn bị cái gì vậy trời? Tại sao chuyện gì không bao giờ nhớ mà mấy chuyện dạng dạng thế này lại nhớ như in vậy chứ? Biết là không thể đôi cô với cô, hắn liền đánh trống lảng.

“A quán này có váy đẹp ghê, thôi vào mua đi đẹp quá!”

——————

Sau một hồi đau đầu, cuối cùng hai người cũng chọn được bộ quần áo cho mình, Vi Anh chọn cho mình chiếc váy dài ngang đầu gối, phần phía sau dài hơn, chạm đất màu xanh nước biển, được đính đá dọc eo rất tinh tế. Còn của Thiên Thiên là bộ vest trắng. Ban đầu Thiên Thiên định mặc màu đen, nhưng do Vi Anh bảo trắng với xanh nước biển kết hợp rất đẹp, còn đen trắng quá đối lập, thế là đành nghe thôi. Giờ có vợ rồi, mặc cái gì cũng không cho.

Lúc Vi Anh với Thiên Thiên đi ra thì 2 con người kia cũng đi từ tầng trên xuống. 4 con người vừa chia ra lại tái hợp.

—————-

Ngày tổ chức party – Khuôn viên trường

Vi Anh và Thiên Thiên hạnh phúc đi đến, chưa đến giờ nhưng rất nhiều người tới rồi.

“Anh ơi tìm Nguyệt Đan với Lâm đi.”

Do chiều cao hạn chế nên Vi Anh không nhìn được, vả lại có kiễng cũng bằng không, vì vậy đành nhờ người cao hơn nhìn hộ. Quả nhiên, chỉ cần nhón chân một chút, Thiên Thiên đã xác định được vị trí hai người, mỗi tội họ ở xa quá, chen qua đám người rất mệt. Thiên thiên đành nhắn tin cho Nguyệt Đan.

“Cậu với Lâm mau ra cửa đi, chúng tớ tới rồi.”

Nguyệt Đan sau khi nhận được tin nhắn, quay qua cười nói với Lâm.

“Sẵn sàng chưa?”

Lâm đang uống li rượu pân phụt hết nước ra, lau miệng cực soái.

“À rồi.”

Nói rồi đặt li rượu xuống sân khấu, đi thẳng ra chỗ cửa.



Vi Anh tựa người vào Thiên Thiên, chán quá đi, sao người kia chưa tới chứ. Vừa mới nói, hai con người kia từ đám đông đi tới. Chỉ đáng tiếc, đi với khoảng cách rất gần nhau. Vi Anh đứng thẳng dậy, nhận ra có điều lạ lùng, hai con người này, đi đứng chưa bao giờ gần như thế này cả.

“Ây, từ từ, chúng mày yêu nhau rồi phải không? Khai mau.”

Nguyệt Đan và Lâm đồng loạt giơ tay lên, Nguyệt Đan cười rạng rỡ trong ánh đèn nhấp nháy tại khuôn viên, nở nụ cười thực sự viên mãn. Trên tay hai người, tại ngón áp út, đều có một chiếc nhẫn trắng, họa tiết đơn giản, sáng lấp lánh trong đêm….

Vi Anh lúc này cảm thấy thực sự rất vui, đi tới ôm chặt Nguyệt Đan lại, nhìn lên bầu trời bắt đầu có sao.

“Chúc mày hạnh phúc nhé!”

Nói rồi buông Nguyệt Đan ra, giơ tay ra.

“Tao, từ nay sẽ đặc quyền giao Nguyệt Đan cho mày, nhiệm vụ của mày là phải yêu thương, chăm sóc nó, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không được làm nó lụy tình, không được làm nó tổn thương.”

Lâm vân vê chiếc nhẫn trên tay, mãi đến hôm nay mới được công khai đeo thật hạnh phúc, sau khi nghe liền cười rạng rỡ.

“Sao tao nghe nó lại nặng nhọc vậy chứ, trách nhiệm cao cả thật.”

Thiên Thiên tiến tới phía trước, khoác tay lên vai Vi Anh, một tay đặt lên vai Lâm, cười sảng khoái.

“Anh bạn, có người yêu là như vậy đấy.”

Nói rồi quay qua nói với Nguyệt Đan.

“Hạnh phúc nhé.”

Nguyệt Đan đêm đó phải nói, đến tận sau này vẫn sẽ nhớ, cảm giác được bên người mình thích, cảm giác được mọi người chúc mừng, thật sự rất rất hạnh phúc.

“Thôi nào, chúng ta đi nhảy thôi chứ, nhạc bật rồi.”

Đúng lúc Nguyệt Đan nói thì chuyển bài từ nhạc EDM sang bài ballad nhẹ nhàng.

Thiên Thiên nắm tay Vi Anh, đi theo Lâm vào chính giữa khuôn viên. Hai cặp đôi cùng bao cặp khác cũng nhảy, đâu đó vang lên tiếng cười hạnh phúc, của cô, của Nguyệt Đan, của bao nhiêu cô gái khác.

Vi Anh nhảy theo Thiên Thiên, chậm chậm. Ngẩng đầu lên, thấy hắn đang cúi xuống nhìn mình, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

“Sao, em vui chứ?”

Vi Anh ăn ngay nói thật, nở nụ cười.

“Hôm nay, em rất vui, thật sự rất vui.”

Thiên Thiên xoa xoa đầu cô.

“Họ yêu nhau ít hơn mình, đã có nhẫn rồi.”

Thiên Thiên lúc này cảm thấy Vi Anh rất trẻ con, chuyện nhỏ nào cô cũng để ý cho được, chuyện không đáng cũng khiến mình buồn được.

“Em muốn nhẫn sao?”

Vi Anh dựa vào ngực Thiên Thiên, vẫn tiếp tục theo điệu nhạc, gật gật.

“Nếu em muốn, em sẽ có.”

Vừa nói xong, hai người liền va vào một đôi khác, có vẻ đôi kia có một người ngã. Thiên Thiên nhanh tay luồn qua sau eo Vi Anh nên hai người không bị ngã. Không gian ngừng lại, Lâm với Nguyệt Đan gần đó cũng dừng lại xem sao.

Vi Anh quay ra đằng sau, thật sự giây phút này, rất ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng không phải vì mải nói chuyện mà đâm phải người khác, mà ngỡ ngàng vì người mình làm cho ngã.

“Xin lỗi…”

Tiếng xin lỗi thốt ra cổ họng.

——————

Các nàng đọc truyện vui vẻ nha!

Ta đang tự hỏi không biết sau khi hoàn truyện có cán mốc được 100k view không ta? =)))

Chả biết được không nhưng cứ hi vọng vậy! ^^

~Yêu các nàng!

Tủ Lạnh!

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.