Thiên Thiên sau khi thay quần áo, người ỳ nhác đi ra khỏi phòng. Ayda tắm xong chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng mai thôi, đang định nằm xuống mới nhắc nhở bản thân rằng vợ còn đang ở bên ngoài..
Bước ra ngoài, con người nào đó đã ngay lập tức được thanh tỉnh, mùi thơm của đồ ăn nóng hổi bốc lên ngào ngạt khắp nhà. Hắn hít mấy hơi, cảm nhận rõ rồi đứng đoán xem món gì. Đến lúc bước đến bàn ăn mới ngạc nhiên. Trên bàn bao nhiêu là đồ ăn, đếm sơ qua cũng phải hơn chục món, hai người, có thể “hốc” hết đống đồ ăn này hay sao?
“Vi Anh, đồ ăn nhìn có vẻ ngon đó, nhưng mà,…thực sự là hai chúng ta có khả năng ăn hết đống đồ ăn này sao?”
Vi Anh đờ người ra.
“Anh không khen một câu còn hỏi một câu ngố người như thế với em à?”
Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt xuống sau khi nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vi Anh. Lúc lâu sau mới mở mồm thanh minh.
“Anh… không phải là có ý đó…chỉ là… thực sự chúng ta có thể ăn hết đống này thật à?”
Vi Anh mở nắp nồi cơm điện đầy ắp cơm đang bốc hơi nước, đưa bát cơm cho Thiên Thiên, cười cười nói.
“Sao chứ? Anh không ăn hết được à? Mọi ngày em vẫn ăn như vậy mà.”
Thiên Thiên ngẩng đầu lên than trời than hỡi, lòng nổi sóng không ngừng, mồm lẩm nhẩm.
“Ôi trời ôi ông trời ơi con đã rước về một con vợ là lợn chứ éo phải người nữa rồi huhu. Tinh hóa lợn rồi.”
Vi Anh trừng mắt nhìn Thiên Thiên một cái, giọng đầy hàm ý đe dọa.
“Anh vừa nói gì hả?”
Thiên Thiên giật mình một cái.
“À đâu, hì hì, anh chỉ nói là, em đúng là sức ăn hơn người nha, anh đang nhẩm tính xem sau này cuới em về sẽ tốn bao nhiêu tiền một tháng để mua đồ ăn uống đó mà! Hì hì em ăn đi đừng để bụng.”
Vi Anh xới cơm cho mình, gắp đồ ăn cho vào bát hắn. Coi như không chấp lần này.
….
Hai vợ chồng cứ thế ăn cơm trong hòa thuận, cứ 2,3 phút lại đút nhau một lần, gắp đủ món nọ vào bát người kia.
Thật sự có thể nói, sau bao nhiêu khó khăn hai người trải qua, giờ phút này mới cảm nhận rõ ràng nhất, cảm nhận sự an nhiên của cuộc sống.
——-
Ăn xong, Vi Anh rửa bát, Thiên Thiên đứng bên cạnh lau bát đã rửa, cẩn thận xếp vào giá. Hai người, mỗi người một việc, bận tay không ngừng. Đang làm, Thiên Thiên tự dưng lại nói.
“Vợ đảm đang thế này sau này đi ngoại tình với con osin, con vợ chuyển thành con osin.”
(ý hắn là vợ hắn đảm đang thế này thì cho nó làm osin còn osin làm vợ ấy.”
Mấy ngày nay trong đầu Thiên Thiên toàn cái không tốt, không hiểu tại sao dạo này cứ bị ảo tưởng đến tương lai, suốt ngày vợ vợ chồng chồng, gọi thế như của riêng. Vi Anh vốn không quan tâm, tưởng thế mà hắn lại càng lấn, vì đằng nào sau này thế nào cũng lấy nhau, thế mà hôm nay lại phát ngôn câu này, đảm bảo là bây giờ muốn ăn đập.
Vi Anh giơ cái bát dính đầy bọt trong tay lên, đe dọa.
“Em cho anh nói lại câu vừa nói đấy! Anh bảo con nào là osin, con nào là vợ?”
Thiên Thiên mặt dày kệ, liền vô tư nói một câu sặc mùi sát thương.
“Con osin là vợ, còn con vợ là osin.”
Vi Anh hạ tay xuống, cái bát trong tay rơi xuống bồn rửa bát rồi vỡ tan ra làm trăm nghìn mảnh…Thiên Thiên giật mình một cái.
“Cái..cái.. hành động như vậy, ực… là ..là ý gì hả?”
Vi Anh hai mắt trừng to ra.
“Em hỏi lại anh, con nào là osin, con nào là vợ?”
Thiên Thiên rốt cuộc dưới uy lực của Vi Anh vẫn phải chịu thua.
“Con…vợ là osin… à nhầm, ấy ấy cho anh sửa,.. là là… Con osin là osin, còn Vi Anh là con vợ.”
Vi Anh dường như đã được thoải mái, tháo găng tay ra, ném lên người Thiên Thiên, nói.
“Biết điều như thế là tốt, bây giờ dọn mảnh vỡ vào rồi vừa rửa vừa lau đi.”
Thiên Thiên ngơ cmn ngác. Cái gì đang xảy ra vậy!! Đả đảo chính quyền!!
“Ấy sao lại như thế?! Anh có biết rửa bát đâu.”
Vi Anh lạnh lùng đi ra phòng khách.
“Dù gì lần trước lúc chúng ta giận nhau không phải anh cũng tự nguyện rửa bát rồi làm vỡ mấy cái đó sao? Vì vậy càng phải thực hành nhiều để nâng cao tay nghề. Vậy nhá em đi xem phim ma đây.”
Thiên Thiên chính thực thất bại!!
…
Trong lúc đó thì Vi Anh đang ngồi ngoài phòng khách mà sung sướng không thôi, haha, có ai biết rằng soái ca cầm đầu cả lớp lại có ngày phải xuống tay hầu hạ vợ đâu cơ chứ. Nghĩ lại những ngày bị hắn làm khổ sở lúc mới quen, Vi Anh liền nghĩ kế hoạch trả thù quá hoàn hảo.
Cô liền lên facebook, vào nhóm chat của lớp lập từ năm lớp 10, nhưng nhóm này lúc nào cũng hoạt động vô cùng sôi nổi, lúc cô vào thì bọn con gái của lớp đang mải tán gẫu về các beauty blogger, còn bọn trai đang bàn vụ đá bóng giao hữu với lớp bên cạnh.
Vi Anh Đần : ” Ê chúng mày, có muốn nhìn thấy hotboy lớp mình làm việc nhà không?”
Nguyệt Đan trùm : ” Ai ai?”
Lâm thông : ” Dĩ nhiên là Thiên Thiên rồi! Tin này hot!”
Lớp trưởng xinh gái : ” Cả nhà ơi!! Hot boy lớp mình làm việc nhà kìa, kéo qua nhà con Vi Anh xem đi!”
Vi Anh trùm : “Sao mày nghĩ là đang ở nhà tao?”
Lớp trưởng xinh gái: ” Đoán thế!”
Vi Anh “Vậy thì mày đoán đúng rồi, qua đi.”
Sau đó là khoảnh khắc cả lớp nhốn nháo hết cả lên, chỉ biết là 5′ nữa chúng nó sẽ đổ bộ nhà cặp vợ chồng trẻ.
Vi Anh ngồi đó cười nham hiểm không thôi, haha, Thiên Thiên à, quả này, xem như là trả nợ cho bao ngày tháng anh hành hạ em như con osin đi… ( không phải mày đúng là osin của Thiên Thiên hay sao? ==”)
——-
Đúng 5 phút sau, nhanh như chớp, cả bọn xông pha thẳng vào nhà của hai vợ chồng trẻ. Bọn cả lớp bước vào phòng khách cực kì im lặng, khi thấy Vi Anh đang thản nhiên xem tivi ăn bimbim thì ngạc nhiên. Tuấn- tổ phó tổ 1 chạy ra vỗ vai Vi Anh, hỏi.
“Khai mau! Chồng mày đi đâu rồi?”
Vi Anh mắt vẫn hướng về tivi, thản nhiên trả lời.
“Thằng chồng trong bếp ấy, vào mà chụp ảnh đăng face dìm hàng nha.”
Vậy là cả lũ nhẹ nhàng tiến vào bếp, còn lại Nguyệt Đan ngoài phòng khách, cười cười với Vi Anh.
“Mày thâm.”
“Tao mà.”
——
Cả lớp bước vào, được chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mặt, một thanh niên đẹp như tranh trên trường bây giờ ở nhà lại đeo tạp dề màu hồng hình hello kitty rửa bát.
Cả lớp đứa nào cũng há hốc mồm ra, có vài đứa nhanh tay đưa máy điện thoại ra tách tách liên hồi.
Thiên Thiên đang rửa bát nghe thấy tiếng chụp ảnh còn tưởng Vi Anh chụp mình, cười một cái rồi lên tiếng.
“Em hôm nay hám trai à?”
Nói xong một phát, bao tiếng cười vật vã vang lên xé tan không gian bình yên trong căn nhà nhỏ…
Thằng Tuấn điên lăn cả xuống đất, không ngừng ôm bụng, ôi mẹ ơi, soái ca trong lòng nó là đây sao?
“Haha, chết mất,…….”
Kèm theo đó là tiếng cười khẩy của bao nhiêu đứa khác.
Thiên Thiên cởi tạp dề và găng tay ra, cười nhếch mép một phát làm bao đứa run sợ.
Lâm run.
“Này này, cười thế là sao hả? Ấy ấy bình tĩnh bình tĩnh.”
Cả lớp vài phút trước còn đang trong trạng thái cực kì khoái chí khi có trong tay những hình ảnh ngàn vàng của Thiên Thiên mà không phải ai cũng có được, vậy mà chỉ sau 1 nụ cười nhếch môi, cả căn nhà nhỏ chìm trong hàn khí lạnh như băng.
Lâm che mồm hoảng sợ, chết toi!
“Cả lớp,…nghe lời tao. Đếm đến 3, đồng loạt chạy!”
…
“1…..”
‘2……”
“aaaaaaaaaaaaaaa”
Lâm phóng như bay ra khỏi nhà. Cả lớp trong nhà ầm lên.
“CHƯA ĐẾM ĐẾN 3 MÀ!!!”
“CHẠY!!!”
———————
Vi Anh đang xem tivi, tự dưng từ đâu thấy thằng Lâm chạy hùng hục ra khỏi nhà như một con gà chuẩn bị cắt tiết.
‘AAAAAA’
Vi Anh hốt hoảng gọi lại nhưng xem ra không kịp.
‘Ê!!!”
Vừa gọi xong thì cả lớp cũng bán mạng chạy ra ngoài cửa, để Vi Anh ngơ ngác, quay sang định hỏi Nguyệt Đan, ơ, con này đi đâu mất rồi?!
(Còn tiếp)