Một tháng
trôi qua, chuyện của jun cũng dần rơi vào quên lãng, không còn ai bàn tán hay
gây khó dễ cho jun ở trong trường nữa. còn chân nó cũng đã lành, đi lại bình
thường.
Hôm nay Kin
sẽ dẫn nó đi ăn mừng ngày nó được tháo bột,
có cả hell, jun và emma nữa. nhà hàng mà kin chọn là nhà hàng Happy, là một
trong những nhà hàng của anh.
Tại nhà hàng
“ Qúy khách
dùng gì ạ”- phục vụ miệng thì nói mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó, nó nhíu mày khó
chịu.
“cho chúng
tôi năm phần bít tết, nam phần mì spaghetti, một chai rượu vang”- kin cầm menu
nói
“vâng quý
khách chờ một tý ạ”-phục vụ
Khi tên phục
vụ đó đi vào trong, ở ngoài đây hell lầm bầm
“cái tên đó,
chắc cho người móc mắt hắn quá, dám nhìn bảo bối của ta”
“anh như vậy
chắc em ế”-nó nói đùa
“ồ, xem kìa
hôm nay ice biết nói đùa luôn”- hell trêu nó. nó không nói gì nữa, liếc hell một
cái, anh chỉ biết cười trừ.
“hai người
xem chúng tôi là không khí hả”-jun giận dỗi
“ ah, mà từ
khi nào bảo bối của tớ thành bảo bối của cậu vậy”- kin nãy giờ mới lên tiếng
“hì”-hell lại
cười
Ngồi một lát
thì nó xin phép đi vệ sinh, thực sự là cơn đâu đầu của nó lại tái phát, nó
không muốn kin và mọi người lo lắng nên nó nói dối là đi nhà vệ sinh nhưng thực
chất là đi uống thuốc.
Trong lúc nó
đi thì ở ngoài đây
“chào chủ tịch
choi”- bà hắn
“chào chủ tịch
park, bà cũng ăn ở nhà hàng này sao”-kin tỏ vẻ cung kính
“uhm, hôm
nay cháu gái với cháu rể ở bên mĩ về, nên dẫn chúng nó đi ăn”-bà hắn
Bà hắn và
kin chào hỏi nhau rồi giới thiệu mọi người, khi bà hắn nhìn thấy emma và jun đi
cùng kin thì cũng bất ngờ lắm, nhưng nghe jun giải thích thì bà hắn mới hiểu
Khi cả hai
bên đang nói chuyện thì nó đi ra, khi nhìn thấy nó thì Ben, myung hee và cả bà
hắn như chết đứng. không phải nó sao, nó còn sống sao đó là những câu hỏi xuất hiện trong đầu cả ba.
Ben không nghĩ gì nữa, lao nhanh tới ôm chầm lấy nó, vừa khóc vừa nói
“sun ah, em
còn sống sao, biết là ba mẹ và anh lo cho em lắm không, suốt một năm qua em đã ở
đâu vậy hả”
Nó cũng vậy, nó cũng không ngờ là lại được gặp
anh nó trong tình huống này. nhưng nó nhanh chóng láy lại bình tĩnh
“tôi… quen
anh”-nó lạnh lùng nói
“em nói gì vậy
ben là anh hai của em đây mà”-myung hee thấy nó nói vậy thì lên tiếng
“không quen,
không biết, không quan tâm”-nó
Nó nói những
lời này giống như nhát dao cứa vào tim anh, đứa em gái mà anh thương yêu hơn cả mạng sống của mình mà giờ lại không nhớ
mình. Nó cũng đâu lắm chứ, nó còn đâu hơn cả anh nữa kìa.
Thấy tình
hình căng thẳng, hell lên tiếng
“chắc mọi
người có sự hiểu lầm gì rồi, đây là em gái của chủ tịch choi, choi min hee”
“đúng đó anh
ben, cậu ấy không phải sun đâu”-soo
“sao em biết”-myung
hee
“ cậu ấy học
chung lớp với bọn em, mà có gì về nhà nói, chúng ta đang đi ăn mà”-hắn
“chúng tôi
thật xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi đi trước”-bà hắn
“vâng, chào
chủ tịch park”- kin.
Trong phòng
ăn của nhà hàng, tình hình giờ rất là căn thẳng
“giờ thì mấy
đứa giải thích đi”- bà hắn
“cô ấy là
sun”-hắn
“sao hồi nãy
em nói không phải”-ben quát
“cậu ấy mất
trí nhớ, là do kin cứu em ấy, em anh ta nhận em ấy là em gái, nhưng do không có
chứng cứ chứng minh cô ấy là sun nên…”-hắn ngập ngừng
“chúng em
cũng đã tìm mọi cách cho cậu ấy nhớ lại, nhưng không có kết quả”-snow buồn rầu
“giờ chỉ
trông chờ vào thời gian thôi”
“nhưng con
cũng khoang nói với ba mẹ con đã, khi nào chắc chắn rồi hẵng nói”-bà hắn dặn ben
“dạ”-ben
Tối về nó nhốt
mình trong phòng, nó khóc, nó cảm thấy mình thật tàn nhẫn với anh nó, chỉ vì trả
thù cá nhân mà nó làm cho nhiều người đâu khổ. Bỗng đầu nó lại đâu, nó đâu còn
hơn lúc nãy ở nhà hàng, nó bắt đầu hoa mắt rồi ngất đi.
Từ lúc nhà
hàng về đến giờ kin luôn suy nghĩ xem mình có nên nói sự thật cho nó biết
không. thấy cảnh anh nó đâu đớn như vậy kin cảm thấy mình thật ích kỉ. nhưng nếu
kin nói ra thì nó có giận anh hay không, có bỏ rơi anh để trở về với gia đình
nó không. kin rất đang phân vâng. Mà nếu không nói cho nó biết, đến lúc nó nhớ
ra có khi nó lại ghét anh hơn nữa.
Cuối cùng
cái suy nghĩ thiện cũng thắng cái suy nghĩ ác, kin quyết định nói cho nó biết,
khi qua đến phòng nó thì anh thấy nó đã ngủ, nhưng anh đâu biết rằng nó bị ngất
do cơn đau đầu. anh lẳng lặng trở về phòng mình, có gì sáng mai nói cũng được.