" Reenggg.... "
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, phá hỏng không gian " lãng mạng " giữa hai người.
- Đi? - Nó nghiêng đầu hỏi
Hăn không nói gì, chỉ gật đầu rồi kéo tay nó đi. Nó khẽ giật mình, đã bao lâu rồi nó chưa từng cảm thấy sự ấm áp như thế này? Bàn tay nhỏ gọn của nó lọt thỏm trong bàn tay ấm áp với những ngón tay thon dài của hắn.
Hắn vui sướng trong lòng khi thấy nó để yên mà không lấy ra.
Suốt đường đi, họ gặp bao nhiu là lời bàn ra tiếng vào. Có người còn chụp cả ảnh bán phóng viên nữa cơ. Mỗi lần vậy, đều bị nó liếc lườm cho rách cả mặt ra và ai cũng sợ sệt khi nghe những tư mấp máy từ đôi môi đỏ mọng đó.
Canteen
- Nhiiii à
- một giọng nói nhão nhọet vang lên.
Một vật bay từ đâu lại ôm chầm lấy nó, khiến nó mất đà, mém tí nữa là an toạ xuống đất rồi.
Nhi khẽ liếc nhìn con vật chưa được thuần chủng đang ôm chầm lấy bụng mình, cọ cọ đầu vào.
- Hửm? Sao vậy? Ai ăn hiếp cậu à? - Nó quan tâm, trong giọng nói có phần ấm áp hơn rất nhiều.
- Tớ đóiii
~ - " Con vật " đó tiếp tục xiết chặt eo nó, cọ đầu vào.
- Ừm, đi! Tớ trả tiền - Nó dịu dàng nói.
- Yeahhh!!!! Ăn thôi! Hố hố! - Vâng! Con vật đó là nhỏ ạ!
Nó lắc đầu, nhìn nhỏ đang nhảy tưng tưng lên kia. Nó khẽ đảo mắt một vòng quanh canteen. Tìm được mục tiêu, nó khẽ cất giọng nói trong trẻo, dịu dàng hiếm thấy :
- Còn cậu thì sao?
Đừng nghĩ người đó là.....hắn nhá!!! Là cô á :))
Cô chỉ cười nhẹ mà khoác tay nó đi.
Cả ba chọn một bàn ngay trung tâm :)) Trên bàn là vô vàn bánh kẹo, đồ ăn, nước uống, plapla...
- Hey, tụi tui ngồi đây được chứ? - Cậu từ đâu chạy lại khoác vai nó.
Vừa chạm vào, hàn khí xung quanh nó càng ngày càng lạnh, cậu bất giác rùng mình nhưng không sao, vì sự nghiệp cua gái vĩ đại của mình vậy.
Nó nhíu mi, thằng này bị đếo
gì mà không thấy bố đang bực à? Play boy à? Bà ày play nhá con!
- Đào hoa thì vẫn hoàn đào hoa. 10 năm mười kiếp cũng chả kiếm được người thương. Lăng nhăng vẫn là lăng nhăng. Chẳng còn tấm thân xử nam ngày nào, mất " zin " rồi còn đâu. - Nó nói bóng gió. Mỗi chữ, mỗi câu no phát ra đều một sự súc tích ko hề nhẹ
Cậu đỏ mặt tía tai. Còn cô, nhỏ, anh thì bụm miệng cười khẽ, hắn vì hình tưởng nạnh nùng lâu năm nên chỉ dám cười khẽ trong lòng.
- Nè Nhi, em về lúc nào đấy? - Anh nhướn mi hỏi nó.
- Qua! - Nó nhăm nhi tách cafe, đáp ngắn gọn.
- Nè, dù g cũng là anh em với nhau cơ mà. Lạnh lùng quá đấy cô ạ? - Anh tỏ vẻ ko hài longg.
- Cái mô? Anh em á? - đồng thanh
- Lạ lắm à? - Anh chóng cằm nhìn một lượt.
* Gật gật *
- Mới biết? - Nó chậm rãi hỏi.
* Tiếp tục gật *
- Ồ?!!!! - nó và anh - Không điều tra à?
* Lại gật gật, lắc lắc *
Nó, anh chỉ lắc đầu cười trừ.
Bỗng, từ đâu 3 con nhỏ mặc chát đầy phấn, ỏng ẹo tiến về phía bọn hắn.
•.• Giới thiệu nhân vật •.•
Lê Hải My : có nét trên gương mặt, cũng xinh nhưng do xài son phân sớm nên da mặt bị hư tổn. Tính tình thì sống tình cảm nhưng do bị bb lôi kéo nên sớm thay đổi. Là một trong những chi nhánh nhỏ nhất của nhà nó.
Trần Thanh Thanh : Xấu xí gơn :)) đã xấu người lại còn xấu cả nết. Một trong số chi nhánh nhỏ của nhà cô.
Phan Thanh Thuý : em cùng mẹ khác cha với Thanh Thanh. Hai chị em y chang nhau, đều xấu tính như v. Nhưng cô chị xấu hơn em.
•.• •.• •.• •.• •.• •.• •.• •.•
- Anh à~ - Thanh ngồi lên đùi hắn, nũng nịu.
- Anh yêu ơi~ anh nhớ em ko? - Thanh Thuý ngồi lên đùi cậu nói.
- Anh~~ - Hải My õng ẹo.
- Cút! - Một cậu ra lệnh lặng băng.
Thanh Thanh thẹn quá hoá giận hét vào mặt nó
- Con đ* kia, mày cho ảnh uống bùa mê gì mà làm ảnh như thế hả?
- Thứ 1, tôi ko phải thứ mà cô nói. Thứ 2, tôi có thể làm gia đình cô phá sản đấy. Thứ 3, tôi chả cần cho anh ta uống bùa mê gì cả, ai đó cũng tự động mê tôi thôi. Thứ 4 : đừng nói chuyện với tô nữa, tôi ko muốn mình phải nói với cái thưa dơ bẩn đâu. Thứ 5 : Anh ta là gì của cô ? Có đánh dấu chủ quyền à? - Nó cười lạnh.
Thanh Thanh đỏ mặt, ôm đống phấn son chạy đi. Hận ko có lỗ nào đó để chui vào. Hải My, Thanh Thuý cũng tự động bỏ chạy.
- Tiểu Nhi, em chửi càng ngày càng độc địa đó .. - một giọng nói trầm ấm vang lên.
Nó sững sờ! Giọng nói này! Bóng dáng này! Nụ cười này và cả con người này nữa... Nó đã chôn sâu vàoo trong trái tim lâu lắm rồi...
Vậy giờ, lại gặp lại :)