Tôi Yêu Em! Công Chúa Tuyết

Chương 36: Chương 36: Đầm Sen Khô




Lần cuối ta đi đầm sen cũng đã được bốn tháng rồi == Trí nhớ ta vốn không tốt nên gì lâu liền quên sạch. Thế nên g ta phải dò google để miêu tả lại cho các bạn == nên sai sót gì cứ kiếm bác google hỏi tội chứ đừng kiếm mình oaoaa :<

Vì sợ sai sót nên ta chỉ miêu tả một số trò chơi thôi nhé! <3

MinhNgcHongL : tặng cậu chap này nhé hihi !! cảm ơn vì đã ủng hộ fic của mình <3

Gần hơn nửa tiếng trôi qua, chiếc xe du lịch màu đen của tụi nó cũng đổ rạp trong bãi giữ xe của công viên đầm sen. Bước xuống xe với tâm trạng đầy mệt mỏi lại phải đi bộ suốt một quãng đường nắng nói như thế khiến một người lười như nó khá mệt mỏi.

Tất nhiên là đi như thế, mọi người ở đây cũng giống như trong trường, ngoài phố, đều nhìn tụi nó bằng ánh mắt săm soi ngưởng mộ, bởi lẽ, trên ng tụi nó đều là phụ kiện đắc tiền. Nhìn vào thế nào là người không dễ đụng vào, có thế lực, địa vị ở thành phố này.

Bước vào cổng soát vé-mua vé, chả thèm nhìn lấy giá tiền một lần, nó rút ngay trong chiếc túi da nhỏ đen bên người một chiếc thẻ ATM màu vàng kim, trên đó ghi gì thì đó là bí mật chỉ ba người biết kk =))

Nhìn chiếc vòng tay nhỏ trên tay của mình, màu cam nổi bật trên làn da màu đồng của hắn, nhíu mày đẹp thành một đường thẳng giữa trán hắn thầm nghí : 'Mỏng mềm như vậy thì có bị rách không?'

Nó đi kế bên hắn, nhìn thấy mọi biểu hiện trên khuôn mặt điển trai, môi hồng liền không nhịn được nở nụ cười sáng chói như ánh sáng, khiến mọi người đền chìm đắm trong đấy. Vì cười quá tươi nên nó để lộ hai lúm đồng tiền sâu ngọt ngào bên má, làm cho hắn cảm thấy tim mình nhảy từng điệu tango sôi động trong lòng ngực. Có lẽ hắn thích cô nàng lạnh lùng này mất rồi, vậy thì theo đuổi thôi.

Mãi mê suy nghĩ mà hắn không biết ánh mắt lạnh nhạt của liếc xéo hắn, nhìn biểu hiện trên mặt hắn mà khinh bỉ vài lần trong lòng.

Dạo một vòng lớn công viên đầm sen mà không chơi bất cứ gì chỉ vì muốn tham quan trước khi chơi, có ai rảnh như tụi nó không trời? Người ta đi một vòng lớn thế đã nắng nóng mệt đứt hơi mà tụi nó tay chân không run, biểu hiện sắc thái trên mặt đều thể hiện ró ba chữ 'chuyện bình thường', quã là người không bình thường thì thể trạng cũng chả giống người thường.

Tạm ngồi xuống vỉa hè, gần đó có các xe bán trái cây tươi ướp lạnh, trong khá ngon mắt nên bọn nó liền đến gom bao nhiêu là trái cây ngon về chỗ của mình mà nghỉ ngơi thong thả ngắm cảnh. Gọi là nghỉ mệt cho oai phong một tí chứ vốn cả sáu đứa có đứa nào vận động đâu chứ.

Từ kết luận mà tụi nó rút ra khi dạo hết nơi này được tóm tắt bằng hai chữ khi hỏi tới là 'Quá Rộng!'.

Trong công viên trải dài trên một diện tích rộng, được chia ra làm 30 khu vực tất thảy : khu vui chơi điện tử, sân khấu n lâu đài cổ tích, sân khấu quảng trường, hồ tây thu nhỏ, nam tú thượng uyển, non bộ-thủy cung, nhà sinh vật biển, rối nước, vườn chim thiên nhiên, chùa cổ giác viên, vườn bướm thiên nhiên(lưu ý:nơi này đả đóng cửa), khu câu cá, nơi trưng bày kỳ long, khu vui chơi mạo hiểm, hồ thiên nga, vườn hoa Châu Âu, Quãng Trường La Mã,..vv.vvv.vv

Tụi nó bày một tấm bạc xanh biển ra trên bãi cỏ, bày trái cây ra rồi tập trung vào mà thưởng thức bàn bạc.

- Tiếp theo làm gì bây giờ? Nơi này xem ra cũng chán quá đi. - Nhỏ đảo mắt, bỏ miếng mận chua chua ngọt ngọt vào miệng rồi tiếp tục nói.

- Nhi Nhi, giờ làm gì bây giờ? Chán quá mức rồii.

Nó đang lơ đễnh ngắm mây ngắm trời liền bị nêu đích danh ra làm bản thân cũng giật mình một phen. Tất nhiên là động tác rất nhỏ, cả bọn chắc hẳn không phát hiện. Trừ hắn ra, vì hắn từ đầu đến cuối đều quan sát nó, một cách chăm chú.

- Hiện tại là 9g30 sáng, chúng ta sẽ chơi cho đến 11g30 trưa tập trung tại nơi này để đi ăn trưa. - Nó chậm rãi nhã từng câu chữ lạnh nhạt ra ngoài, một câu khá ngắn gọn nhưng dễ hiểu.

- Như lời Nhi nói thì tụi mình sẽ chia cặp sao? - Cô dịu dàng nhưng ngu ngơ hỏi.

- Phải, dù gì tôi và cô nhóc này cũng không muốn làm bóng đèn của couple các người-Hắn miệng nói mà mắt cứ nhìn chầm chầm nó, bàn tay thon dài cứ thế xoa đầu nó khiến mái tóc xinh đẹp nhanh chóng rối tung lên.

Nó có vẻ như không quan tâm lắm, ăn trước rồi tính gì tính sau.

- Vậy tụi này đi trước - cậu cười cười nắm tay cô chuồn lẹ, để lại một câu ngắn gọn năm chữ.

Lời tạm biệt của cô dành cho nó cũng từ từ nhỏ vào trong không khí, xung quanh tiếng nói ồn ả tấp nập, vậy mà bốn đứa nó như nằm trong thế giới hoàn toàn khác, im lặng, im lặng toàn tập!

- Thế tụi tui đi nhé bồ, thời gian không còn nhiều- Nhỏ nở nụ cười tươi rói,hai người vẩy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng hoà vào biển người.

- Anh đi đi - nó lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt thờ ơ quan sát hắn.

- Được

Đứng dậy phủi bụi bậm trên người mình, hắn một tay nhấc một tay phủi nhẹ thứ dính trên váy xuống giùm nó. Mà nó cũng chả có vẻ gì là quan tâm tới lắm, ánh mắt lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh xắn cũng vẫn thờ ơ nhìn động tác của hắn.

- Đi cùng tôi-Hắn mỉm cười nhạt xòe tay ra trước mặt nó, có vẻ như lời hắn nói là một câu hỏi, nhưng thật chất là câu khẳng định. Trước sau gì nó cũng phãi đi cùng hắn mà thôi.

Nó ậm ờ trong họng, khẽ đưa bàn tay trắng nón đặt vào bàn tay thon dài của hắn, các ngón tay thon dài của hắn cứ thế đan xen vào tay nó.

Hành độngg của hai người khiến người người khá ngưởng mộ và ghen tị với nó, có bạn trai soái ca như vậy thật là ghen tị quá đi mất. Nó mà nghe xong lời này một là ngất hai là nổi sùng nổi máu lên mà đi tính sổ sòng phẳng với hắn mất.

Hai người cứ thế mà rời đi, tổ hợp sáu người làm người khác ghen tị cũng nhanh chóng rời khỏi, mọi người xung quanh cũng dần giải tán đi. Không khí xung quanh đó nhanh chóng thoáng đãng hơn so với lúc tụi nó còn ngồi ở đó.

Nó và hắn vốn là người kiệm lời, đi với nhau lại càng im lặng hơn nữa, hên là làm bạn được với bọn kia, không có lẽ hắn n nó đã thành người tự kỉ từ mấy kiếp trước mất rồi. Lạnh thì tất nhiên phải chơi gì đó hợp với mình đúng không? Vậy nên tụi nó liền chui vào băng đăng tiếp tục sự nghiệp của mình.

Đối với tụi nó ở đây chả có gì hứng thú lắm, đi vì tụi kia thích, thế thôi.

Bước đến nó đã bị sự đông ngẹt người ở đây làm cho khiếp sợ, nó đâu nghĩ là đông người đến như thế, cả một khúc dài thế kia, đợi hơi lâu đấy ==

- Sao vậy? Cô còn muốn vô không? - hắn thấy nó im lặng liền quan tâm lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn nó đầy sự dịu dàng lẫn ấm áp, không giống một người lạnh lùng như hắn nên có.

- Tới rồi thì vào thôi - nó lạnh nhạt lên tiếng, cố né trắng ánh mắt của hắn, nó sợ, sợ khi nhìn vào đó sẽ không kìm chế được mà rung động.

Đứng vào sau hàng người dài dăng dẳng phía trước, nó mệt mỏi thở dài, cái loại mệt mỏi này sao nó lại phải chịu đựng cơ chứ? Nó đứng trước, hắn đứng sau che chắn cho nó, hai cánh tay đầy mạnh mẽ của hắn đặt lên tay vịnh trắng tinh, không biết hắn cố ý hay cố tình mà lại đặt cánh tay sát hai bên người nó, nhìn vào rất giống như bảo vệ một món đồ vật quý giá.

Hàng người cứ thế tiếp tục chen lấn nhau về phía trước, từng tốp từng tốp ra vào tấp nập, có người lớn, trẻ con, có những lứa nhỏ hơn hay bằng tuổi nó và hắn hoặc hơn, họ đều mang một biểu cảm vô cùng hào hứng vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với tụi nó, lạnh nhạt..À mà không, hình như là không có một biểu cảm gì luôn ấy.

Đợi một lát là đến bọn nó, di chuyển vào trong. Nhận áo và khoác vào rồi bước đi thong dong vào trỏng một cách vô cùng bình thường!! !!

Bên trong nhiệt độ đã chạm đến ngưỡng cửa cao nhất, các tượng đá được điêu khắc thành nhiều hình thù, màu sắc khác nhau làm tụi nó cũngg không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi một tiếng trong lòng.

Hắn và nó cứ thế cạnh nhau đi như thế cũng thu hút khá nhiều ánh mắt. Nhưng nào quan tâm, tụi nó care việc này là chuyện lạ rồi.

Nó nhìn hắn, rồi lại nhìn mũi giày của mình, cứ thế một vòng tuần hoàn lập lại. Cho đến khi hắn hết chịu nổi, nó cũng chóng cả mặt lên rồi.

Hắn dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm nó. Mà nó cũng rất tự nhiên rút trong túi ra con ip5s trắng bật camera lên rồi xoay lại chụp hình hắn.

Vĩnh Khoa của chúng ta cũng phản ứng và hưởng ứng rất nhanh, liền kéo nó chụp cùng mình hết chỗ này tơis chỗ khác. Chụp thì đã đành, còn cười tươi như vậy chứ, Phương Nhi còn làm nhiều động tác khá đáng yêu khiến cho hắn muốn đè nó ra hôn cho đã mà thôi=))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.