- Thưa ba, thưa mẹ con đi học !Mạc Tử Nhan khoác vội chiếc cặp sách lên vai,Chào bà mẹ rồi chạy hồng hộc ra ngoài- Tôi lo cho con bé quá ông ạ - Chắc không sao đâu,bà đừng lo thái quáÔng Mạc trấn tĩnh vợ,nhưng cũng không sao giấu nổi được sự lo lắng***********************- Lạc Hy !- Tiểu Nhan ! tôi nhớ bà quá đi a ~Mộc Lạc Hy ôm chầm lấy cô,chu mỏ lên nói- Sao ?- Thì hôm qua bà có đi học đâu, làm tôi lo muốn chết. Sang nhà bà cũng chẳng thấy bà đâu,Tôi sợ bà xảy ra chuyện gì...- Nói tào lao,tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà,bà lo gì - Cô cốc đầu nhỏ- Um**********************4 tiết học trôi qua- Ha,mệt quá đi ! ~- Bà này,chưa gì đã...- Mạc Tử Nhan - Một tiếng nói lạnh lùng,có vẻ quen thuộc cất lênCô Không chần chừ ngước lên nhìn người đã gọi tên mình,trong lòng không khỏi run sợ...là hắn !- Anh...Hắn đứng ở đây, mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn về phía hắn,tất cả nữ sinh trong trường đều trầm trồ bàn tán - Anh... làm gì ở đây ?Hắn không nói không rằng,thô bạo kéo tay cô lôi vào trong xe- Làm gì vậy hả ? đau đó !- ...- Anh còn định bắt cóc tôi lần nữa hay sao ? mau cho tôi xuống- ...- Anh điếc hả ?!- Cô giúp tôi chăm sóc cho Hải ĐườngÔ hô,người yêu hắn mà hắn lại không chăm sóc,có bao nhiêu người ở nhà không kêu lại đi kêu một người không quen biết như cô,tên này thật sự có vấn đề nha !!! ************************- xuống xe - Tôi còn chưa đồng ý cơ mà !!! - Cô gân cổ cãiHắn vẫn im lặng, cứ như là đang khinh cô vậy,Đồ chít bằm !CạchCánh cửa phòng bật mở,Hải Đường quay ra nhìn,trên mặt không một chút biểu cảm,nhưng nhìn thấy cô thì lại hiện lên chút ngạc nhiên- Là cô ?- Là hắn kéo tôi tới đây nha- Tôi đưa cô ấy đến chăm sóc cho em,Dù sao có bạn nói chuyện cũng tốt- Tôi không cần,anh đưa cô ấy về đi- Không nói nhiều,cô mau vào điHắn thẳng tay ném cô vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại- Mở cửa ra,anh đang làm cái quái gì vậy ? -Mạc Tử Nhan đập cửa hét ầm lênHải Đường bỗng chốc lại thở dài,nhàn nhạt nói- Đủ rồi, cô cứ ở lại đây với tôi.Cô có hét khản cổ hắn cũng không chịu mở đâuCô buông tay, đi đến bên chỗ mà Hải Đường đang ngồi,hít một hơi sâu rồi hỏi - Cô...và Bạch Thế Phong...rốt cuộc hai người có quan hệ gì ?- Tôi...anh ta...- Cô nói đi - Cô có thật sự muốn biết ?Mạc Tử Nhan không chút do dự liền gật đầu- Tôi và anh ấy...là hôn thê của nhau - Hôn thê ?Hải Đường gật đầu nhẹ- Nhưng,tại sao cô lại bỏ trốn khỏi anh ta,đã xảy ra chuyện gì ?- Chuyện này...Mạc Tử Nhan chợt cảm thấy đầu óc cứ rối tung rối mù cả lên,cô thật chẳng hiểu gì cả.Hải Đường...cô ta...là hôn thê của hắn,vậy tại sao là có thể bỏ trốn rồi nói dối trắng trợn như vậy ?- Cô tên Mạc Tử Nhan đúng không ?- Um- Giúp tôi chuyện này,có được không ?Giúp ? Cô nên giúp cô ta cái gì ?- Hải Đường tôi...xưa nay chưa từng yêu Bạch Thế Phong...- Vì sao ? - Mạc Tử Nhan bỗng cảm thấy mình thật nhiều chuyện- Phong và tôi đã từng có một quãng thời gian bên nhau hồi còn nhỏ.Phải thừa nhận rằng...anh ấy rất tốt với tôi,rất quan tâm tôi.Đáng lí ra,tôi đã có thể sẵn sàng trao trọn trái tim mình cho anh ấy...Nhưng...anh ấy,đã từng phản bội tôi một lần rồiPhản bội ? Không biết là sau khi nghe xong câu chuyện bi kịch này cô nên khóc hay nên cười nữa đây - Được rồi,cô không phải kể cái mà cô không muốn kể cho một người không quen biết như tôi,nói đi...tôi sẽ giúp côTrên môi Hải Đường liền xuất hiện một nụ cười xinh đẹp,đôi mắt long lanh nhìn cô,ôn nhu mà dịu dàng.Nhưng cô biết,ẩn sâu trong đó là cái quá khứ đau thương mà Hải Đương đã cố trôn vùi suốt bấy lâu nay...Mạc Tử Nhan cắn chặt môi dưới,thật sự là cô cũng chẳng bao giờ thừa hơi để mà xen vào chuyện của người khác,nhưng một khi đã hứa...cô nhất định sẽ làm cho bằng được....- Đêm nay...cô giúp tôi bỏ trốn...nhé ! - Hải Đường ngập ngừng- B..Bỏ trốn ? Cô...cô đang nghĩ cái quằn gì vậy ? - Làm ơn,giúp tôi lần này thôi- Cô có ngốc không vậy ?Cô thật sự muốn khóc quá,biết vậy từ chối luôn cho rồi,số cô sao nó nhọ thế nhỉ ? ( TT ^ TT )Không...một khi đã hứa là phải làm,mà đằng nào cũng chót hứa rồi,cứ liều một phen xem sao - Tôi sẽ giúp cô !