Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

Chương 34: Chương 34




Diệp Lan còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì bị xô ngã, trong đêm mập mờ nhìn thấy khuôn mặt Tử Kỳ, cô hốt hoảng thấy một bóng đen từ xa đi mất. Đưa tay lên xờ khuôn mặt lãnh lẽo của Tử Kỳ cô vội gọi tên anh:

- Tử Kỳ, Tử Kỳ...

Diệp Lan vội bật khóc, cô ngửi được mùi máu xộc lên mũi mình, và bây giờ cô đã hiểu chuyện gì xảy ra. Có người ám sát anh...!!! Không phải, đúng rồi, có người ám sát cô và người đã cứu cô chính là Tử Kỳ!! Diệp Lan run sợ không dám nghĩ tiếp, cô run rẩy gọi xe cứu thương. Trời lạnh căm, khuôn mặt cô đã nhoà đi vì nước mẳt, ôm chặt anh vào, sưởi ấm anh miệng không ngừng gọi tên anh... Tử Kỳ lẩm bẩm như muốn nói điều gì đó, nó thật nhỏ, khiến cô phải ghé sát vào mai ghe thấy được điều anh muốn nói:

- Anh yêu em, Diệp Lan!!

Cô hoảng vô cùng, một tay giữ chặt lấy vết thương bị đạn bắn xuyên ngực ( gần tim) không ngừng lắc đầu:

- Đừng, ở lại với em nhé Tử Kỳ, mất anh em không thể sống được!!!

- Hạnh phúc... bên Lục Khánh Phong nhé em!

Cô đau đớn ôm chặt lấy anh hơn, anh dùng nốt sức cuối của cơ thể để nắn lấy đôi bàn tay cô, sẽ chẳng ai thấu hiểu, anh đau như nào.... khi phải nói lời chia tay người con gái mình thương nhất, sẽ chẳng ai thấu hiểu được lời chúc phúc thay cho lời dặn dò người con gái ấy phải thật hạnh phúc bên người ta, sẽ chẳng ai hiểu, chẳng ai!

Một lúc sau cấp cứu tới, đưa anh đi. Ngồi trong xe cứu thương cô nắm thật chặt tay anh, chiếc áo sơ mi trắng đã loang lổ toàn vết máu tươi. Vì ôm anh nên áo cô cũng không kém là mấy, hiện giờ chắc sẽ chẳng ai nhận ra đây cô, Diệp Lan. Khuôn mặt nhợt nhạt, tái xanh, đầu tóc đã rối xù. Ngay lúc này, một sự bất an, lo lắng đã quẩn quanh Diệp Lan. Tiếng xe cứu thương vang lên thật gấp rút khiến cô càng thêm khẩn trương hơn, Tử Kỳ giờ đã hôn mê rồi. Đôi tay lạnh lẽo, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không xoá được sự đẹp dễ vốn có...

Cuối cùng cũng đến, chiếc xe vừa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.