Toàn thân Quan Cố không một mảnh vải trông đẹp vô cùng. Bả vai thon, thắt lưng rắn chắc mà thanh mảnh, mông hơi vểnh, chân vừa dài vừa thẳng tắp, cơ bắp lại cân xứng, đến cả lông chân của anh Chu Phóng cũng thấy đẹp không kể xiết.
Hắn chỉ hận không thể liếm anh từ đầu đến chân rồi lại liếm một vòng ngược lên, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Chu Phóng nhìn Quan Cố đắm đuối, càng trông lại càng khó dằn lòng nổi bèn nhào qua hung hăng gặm môi anh, giữa lúc hôn nhau nhiệt tình hắn vẫn không quên bày tỏ ước vọng dù biết chắc chẳng bao giờ chuyện đó diễn ra được: “Cưng à, hôm nay cho em nằm trên đi.”
Quan Cố mỉm cười cực kỳ bao dung: “Được thôi.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “… Thật hả?”
Thật! Đúng là phía trên! Nhưng là…. từ trên nhún xuống =.=
Trước kia hai người chưa từng thử tư thế vào được sâu đến như thế, sau khi cả hai bắn ra, Chu Phóng nằm úp sấp, ghé vào bên gối thở dốc không ngừng, hoàn toàn là một bộ dáng nửa sống nửa chết, mãi một lúc lâu mới tỉnh táo lại được. Tuy không thể phủ nhận là cực kỳ sướng nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Ở góc phòng đằng kia Quan Cố mới tắm xong, một tay anh cầm khăn lau tóc một tay thì đang mở tủ lục tìm quần lót sạch để mặc vào.
Chu Phóng nằm trên giường nhìn chằm chằm cơ thể anh như sói đói rình mồi.
Hai chân Quan Cố thẳng ơi là thẳng, lại còn dài tít tắp, cơ đùi rất săn chắc, mông thì cong tròn miễn bàn, đã thế trên cánh mông phải của anh lại còn có một vết bớt hình đệm chân mèo y chang chân con trai hắn nên trông càng đáng yêu dữ dội.
Cực phẩm cỡ này mà mình lại không thể đè được, còn xứng đáng làm đàn ông sao???
Quan Cố cầm một chiếc quần lót màu đen ngồi xuống bên cạnh giường xỏ chân mặc vô, thấy Chu Phóng cứ dõi theo mình không chuyển mắt thì buồn cười vỗ mông hắn: “Anh tưởng em mệt quá ngủ luôn rồi chứ, có thấy khá hơn xíu nào chưa?”
Thân thể Chu Phóng rất tốt nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ giận dỗi: “Hừ.”
Quan Cố mặc xong quần lót bèn quay sang sờ nắn đùi của hắn rồi trêu chọc: “Còn dỗi cái gì? Là ai mới nãy sướng đến kêu lên phóng đãng cực kỳ, đó là còn chưa tính vụ vừa vào cửa đã vội vàng cởi thắt lưng anh đâu đấy.”
Chu Phóng cả giận gắt: “Thôi đi, chứ ai giựt đứt cả nút áo sơ mi của em hả? Phắc, buông móng vuốt nhà anh ra.”
Quan Cố dễ dàng nhận sai: “Được được, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, cứ trách anh đi ha.” Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho hắn đỡ mỏi.
Chu Phóng được massage thoải mái vô cùng nên không càu nhàu gì nữa, trong lỗ mũi lại “hừ” một tiếng thật khẽ.
“Meo meo meo.” Mèo Tới lượn qua lượn lại trước cửa phòng đóng chặt ồn ào kêu lên đòi vào.
Chu Phóng không thèm nhấc đầu, chỉ huy Quan Cố mở cửa: “Anh ra mở cho con trai em vô đi kìa.”
Mèo Tới tao nhã bước từng bước thật chậm rãi vào, màu lông vàng óng xen kẽ những sợi trăng trắng mềm mại bóng mượt, cái đuôi dài dựng thẳng đứng như cột cờ, nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn hai tên quan xúc phân của mình đến giờ này vẫn ru rú trong phòng, hơn nữa còn đang không một mảnh vải che thân.
Chu Phóng vỗ vào tấm nệm rồi quay qua vẫy gọi nó: “Lại đây cho ba ôm cái nào.”
Mèo Tới rất ngoan, thấy tay hắn ngoắc ngoắc liền nhảy phốc lên giường. Chu Phóng ôm lấy nó vuốt lông một lượt rồi xuýt xoa cảm thán: “Chao ôi, hình như con lại béo lên thì phải?”
“Meo meo…”
Quan Cố bật cười đáp thay: “Lên hơn một cân đó. Mà con em hư lắm nhé, dạy mãi cũng chẳng chịu nghe lời anh. Đêm khuya nó lén lút chui vô ổ chăn làm sáng sớm anh dậy bị dọa giật mình mấy lần đấy.”
Trong lòng Chu Phóng cười ha ha ha không ngừng, làm gì có chuyện con hắn trộm chui lên, rõ ràng là chính ‘Quan Cố’ tự bồng bế ôm ấp nó ngủ chung thì có.
Nhân cách thứ hai của Quan Cố là Tiểu Trang đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi Chu Phóng bảo cậu ta phải đối xử tốt với ‘mèo của bạn cùng phòng’ một chút thì kể từ đó cậu nhóc ấy thường xuyên ôm Mèo Tới đi ngủ, còn từng selfie mấy quả ảnh moe cực gửi hắn xem nữa, mèo đáng yêu, người lại càng đáng yêu, cả hai đều khiến hắn thích muốn chết được!
Nếu Quan Cố có thể ngốc manh bằng một phần mười của Tiểu Trang thì tốt rồi, như vậy Chu Phóng muốn đè anh cũng không còn là chuyện bất khả thi như hiện giờ nữa.
Giống sáng sớm hôm nay nè, lúc Chu Phóng ra sân bay để chuẩn bị di chuyển từ Thượng Hải về lại Bắc Kinh, Tiểu Trang có gửi một tin nhắn chào buổi sáng đến, lúc nghe bảo hắn sắp về nhà thì hào hứng kinh khủng.
Tiểu Trang: “Gặp mặt! Gặp mặt! Gặp mặt gặp mặt gặp mặt!”
Chu Phóng: “Tôi về đó xong vẫn còn lịch trình dày đặc lắm, chưa hẳn đã có thời gian rỗi đâu.”
Tiểu Trang: “Vậy em tự qua chỗ anh nhé.”
Tiểu Trang: “Có vội đến cỡ nào cũng có thể dành được ít thời gian ‘làm’ fan mà (≧ω≦)”
Tiểu Trang: “Chồng à, em là tiểu thụ eo nhỏ chân dài mông cong đó, anh thử một lần xong bảo đảm sẽ thích cho xem.”
Lúc đọc mấy dòng này, trong đầu Chu Phóng tự động chạy một đoạn hình ảnh siêu hương diễm 360 độ thân thể của Quan Cố khiến hắn không tự chủ được suýt chảy nước miếng.
Mặc dù hắn thật sự rất muốn gặp ‘Quan Cố’, nhưng ở trên mạng trộm nhắn tin với nhân cách thứ hai của anh như vậy đã là quá lắm rồi, làm sao còn có thể hẹn hò riêng được chứ? Lỡ đâu bị chính chủ phát hiện thì biết giải thích thế nào mới ổn đây?
Tuy rằng xuất hiện nhân cách phân liệt là một căn bệnh, nhưng mà Quan Cố cũng biết cách “bệnh” quá đi, hai tính cách một thì menly một thì đáng yêu, một kẻ muộn tao một kẻ phóng túng. Chẳng hạn như hiện tại cho dù anh có cong thì nửa điểm cũng không giống gay, trời sinh là một gương mặt của trai thẳng, nhưng khí chất gay của Tiểu Trang quả thực liếc mắt là thấy.
Chu Phóng thích Quan Cố phát điên, cả hai nhân cách của anh đều làm hắn mê muội. Quan Cố thì mỗi ngày đều ngọt ngào ở bên hắn, Tiểu Trang thì lại là đối tượng hắn lén lút nhắn tin thả thính vụng trộm, loại yêu đương này vừa mới mẻ vừa kích thích vô cùng.
Hiện giờ hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Điều không vừa ý duy nhất chính là Quan Cố không cho hắn ở trên.
… Nhưng ‘yêu tinh’ Tiểu Trang kia thì lại suốt ngày chủ động dụ dỗ hắn đè.
Nếu không, hay là thử gặp mặt một lần?
… Thôi thôi, vẫn là an phận chút đi, Quan Cố mà biết được thì sẽ giận hắn chắc luôn.
Cuối cùng lý tính vẫn chiến thắng thú tính, hắn bèn qua loa lấy lý do là ‘bận rộn công việc’ để từ chối yêu cầu hẹn hò lăn giường của Tiểu Trang.
Hai ngày liên tiếp sau đó Tiểu Trang không xuất hiện nữa.
Bởi vì hiện giờ là Tuần Lễ Vàng, mỗi ngày Quan Cố đều cắm cọc ở nhà với Chu Phóng, ngoại trừ ăn cơm, đi ngủ, chơi với Mèo Tới thì phần lớn thời gian chính là làm những chuyện “cấm mèo” không thể miêu tả đó.
Giống như Quan Cố đã từng nói, chỉ cần có người ở bên cạnh thì anh sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên mất đi ý thức, vậy nên hiển nhiên Tiểu Trang không có cơ hội xuất hiện.
Chu Phóng chẳng để ý chuyện đấy lắm. Dù sao Tiểu Trang cũng là nhân cách thứ hai của anh người yêu nhà mình mà thôi, hiện giờ mỗi ngày Quan Cố đều cùng ăn cùng ngủ bên cạnh hắn suốt rồi, còn làm một đống việc “cấm con trai cưng” cực kỳ kịch liệt bất kể ngày đêm nữa chứ, thành ra nhân cách thứ hai đó có xuất hiện hay không cũng chẳng phải là điều quan trọng.
Tối hôm đó, hai người ở trên căn hộ của Chu Phóng dọn dẹp nhà cửa xong thì chuẩn bị đi ngủ.
Lúc nằm trên giường, đột nhiên Quan Cố bất thình lình ném một quả bom hạng nặng: “Thừa dịp hai ngày này em đang rảnh, theo anh về nhà gặp ba mẹ ăn bữa cơm đi.”
Chu Phóng vốn mệt mỏi đang muốn ngủ, nghe vậy liền giật mình trợn mắt, lắp bắp hỏi: “Ăn, ăn cơm gì cơ?”
Quan Cố nhìn hắn cười bảo: “Đây là đại sự cả đời, dù sao chúng ta cũng phải nói một tiếng rõ ràng với người lớn trong nhà mà.”
Chu Phóng nghe những lời này thì tâm tình vui sướng cực kỳ, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ vênh váo đáp: “Ai muốn ở với anh cả đời này chứ?”
Quan Cố giả vờ không hiểu bảo: “Yo, thì ra là em muốn đặt chỗ trước cho kiếp sau luôn cơ à? Được thôi, nhớ xếp hàng lấy số đi nhé!”
Vừa nói anh vừa kéo Chu Phóng lại gần, nhẹ nhàng viết số 1 vào lòng bàn tay hắn rồi mỉm cười hôn lên đó.
Chu Phóng nhịn không được bật cười, ngượng ngùng khẽ mắng: “Lăn, lăn, lăn.”
Kỳ thật hắn rất khẩn trương.
Quan Cố có lẽ cũng đã nhìn ra điều đó bèn vuốt má hắn rồi dịu dàng bảo: “Em đừng lo lắng quá, có làm sao đâu mà. Đó là ba mẹ anh chứ không phải hai người xa lạ nào, cả hai đều nhìn em lớn lên mười mấy năm nay còn gì.”
Chu Phóng liếc ngang: “Nếu là người lạ thì em mới đỡ lo đó.”
Hồi cấp 2 hắn đã chơi thân với Quan Cố rồi. Nhớ khi đó cuối tuần nào cũng hoặc anh qua nhà hắn, hoặc hắn qua nhà anh, cứ bám dính lấy nhau cùng học cùng chơi đều là chuyện hết sức bình thường.
Tính tình Chu Phóng tệ như bây giờ rõ là do di truyền. Mẹ hắn cực nóng nảy, ba hắn còn tệ hơn, ông là một con ‘sâu rượu’ đúng chuẩn. Cứ mỗi lần đi uống say về là kiểu gì cũng khó tránh khỏi một trận cãi vã, thậm chí là đánh nhau với mẹ hắn. Chu Phóng lớn lên trong bầu không khí như thế nên chẳng trách được tính cách hắn dễ nổi nóng vô cùng.
Mà Quan Cố hoàn toàn ngược lại. Ba mẹ anh là một cặp vợ chồng lớn tuổi nhưng vẫn siêu ân ái, hai người đều thuộc kiểu nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ, vì vậy nuôi Quan Cố cũng cùng ra một khuôn y chang hai người.
Hồi năm lớp 12, ba của Chu Phóng sinh bệnh nặng, trong nhà lại gặp phải nhiều chuyện xấu, mấy việc đó đều có ảnh hướng rất lớn tới thành tích học tập văn hóa của hắn. Lúc ấy Chu Phóng đã tính sẽ từ bỏ con đường theo đuổi nghệ thuật mà chuyển sang học đại một nghề nào đó cho xong. Nhưng ba mẹ Quan Cố lại vô cùng nhiệt tình, hai bác vất vả lắm mới nhờ được bạn bè giới thiệu tìm một vị giáo viên cực giỏi về huấn luyện chuyên ngành biểu diễn cho hắn. Ngay cả học phí cũng quá nửa là do bọn họ trả giúp, phải vài năm sau khi debut hắn mới gom đủ tiền trả lại cho hai người.
Ba mẹ Quan Cố chính là quý nhân của đời Chu Phóng, thế nhưng hắn lại đi bẻ cong con trai ân nhân thành không khác gì một cây nhang muỗi, nghĩ thôi cũng đã thấy lo sợ rồi.
Quan Cố dịu dàng trấn an: “Không sao đâu mà, mẹ đã biết anh thích em từ lâu rồi.”
Mấy năm nay lịch trình của Chu Phóng cực kỳ bận rộn nên lâu rồi hắn chưa đến nhà thăm hỏi mẹ anh, vậy mà bác gái vẫn đối xử với hắn tốt vô cùng, vài lần tình cờ gặp nhưng hắn cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường bèn hồi hộp hỏi lại: “Là anh tự nói cho mẹ à?”
Quan Cố lúng túng ra mặt: “Vậy cũng đỡ, mẹ nhìn lén nhật ký của anh đó.”
Chu Phóng phá ra cười: “Trời đất, anh là trẻ con đấy hả? Lại còn viết nhật ký nữa chứ.”
Quan Cố cười ngượng ngùng: “Thế nên đó giờ anh có viết nữa đâu.”
Chu Phóng hiếu kỳ hỏi: “Mẹ phát hiện từ khi nào vậy?”
“Lúc chúng ta học cấp 3 ấy.” Quan Cố đẩy bản mặt đang cười nhăn nhở của hắn ra.
Chu Phóng cảm thấy rất hứng thú nên lại sán tới gần hỏi tiếp: “Anh ghi những gì trong đó thế?”
Quan Cố mỉm cười cong cong cả viền mắt: “Còn có thể viết cái gì khác ngoài mấy chuyện “mình rất thích Chu Phóng, thật muốn hôn người ta ghê, còn muốn lăn giường với cậu ấy nữa” đâu.”
Chu Phóng cười lăn lộn không ngừng nổi, sau đó liếc mắt khinh thường nhìn anh: “Xem đi xem đi, khi đó trông anh rõ đứng đắn, ngoan ngoãn, hóa ra đầu óc toàn tưởng tượng mấy chuyện bậy bạ như này thôi à? Mới cấp 3 mà đã nghĩ đến chuyện chịch nhau, lại còn viết vào nhật ký nữa, không biết ai mới là quỷ ấu trĩ đây?”
Quan Cố kéo hắn qua ôm người vào lòng: “Đừng tưởng ai cũng phát dục muộn như em.”
Chu Phóng không phục: “Em không hề phát dục muộn nhé, cấp 2 em còn cao hơn anh nửa cái đầu đấy.”
Quan Cố vò tóc hắn: “Thì có ích gì, chẳng phải hành xử cũng không khác gì mấy đứa nhóc thiểu năng trí tuệ sao?”
Chu Phóng khó chịu đá hắn một cước, nhưng không nhịn được tò mò bèn hóng hớt hỏi: “Nhật ký năm đó của anh đâu, đưa em xem cái coi.”
Quan Cố lắc đầu: “Không biết mẹ anh ném chỗ nào nữa, em cũng biết gia đình anh đổi chỗ ở mấy lần ấy, nói không chừng đã lạc đâu mất luôn rồi.”
Chu Phóng chỉ đành phải từ bỏ.
Quan Cố ôm lấy hắn thật chặt từ phía sau lưng: “Khuya quá rồi, sáng mai anh sẽ gọi mẹ sớm để hẹn giờ về sau, em mau ngủ đi.”
Quan Cố mới vừa tắm xong, nhưng trên người anh lại không có mùi xà bông mà chỉ có mùi hương thuần túy từ cơ thể, thứ mùi nam tính đặc trưng ấy quyến rũ không lời nào diễn tả.
Chu Phóng nhịn không được xoay người lại, mặt đối mặt với anh.
Hơi thở của hai người lần lượt thay đổi, dần dần mơ hồ gần như hít vào thở ra cùng một lúc.
Quan Cố nhìn hắn, đôi mắt anh sáng lấp lánh, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Trong lòng Chu Phóng ngứa ngáy cực kỳ, nhưng hắn biết thừa không đời nào anh chịu nằm dưới, lại cũng chẳng thể thật sự cưỡng ép anh được nên đành thôi.
Nếu như là Tiểu Trang thì tốt rồi, là Tiểu Trang thì nhất định sẽ nói…
Ở cuối giường bỗng nhiên có động tĩnh, hai người họ đồng thời liếc mắt xuống thì thấy Mèo Tới vừa mới nhảy lên, đang thong thả ngồi đó liếm móng vuốt.
Quan Cố dở khóc dở cười: “Xem kìa, lại leo lên giường nữa, con em chẳng khác gì ba nó, dạy dỗ đúng là uổng công phí sức mà.”
Chu Phóng lườm anh cái rồi quay sang gọi: “Mèo Tới, xích sang đây ngủ với ba nào.”
Có lẽ dạo gần đây Tiểu Trang vẫn thường xuyên ôm nó ngủ thế nên nó không còn sợ hãi Quan Cố như trước nữa, vừa nghe gọi tên mình liền phóng cái vù nhảy tới, không chút khách khí chen vào nằm giữa hai ông ba nhà mình.
Chu Phóng cảm thấy rất tốt, Quan Cố cũng không nói gì. Vì thế một nhà ba người cứ vậy liền ôm nhau ngủ.
——
Sáng sớm hôm sau, Chu Phóng tỉnh lại thì thấy Mèo Tới vẫn đang cuộn tròn ngủ say sưa trong lồng ngực hắn, bên kia giường lại hơi lạnh, không biết Quan Cố rời đi từ khi nào.
Hắn liếc lên đồng hồ treo tường gần đó, bây giờ mới bảy rưỡi, sao Quan Cố dậy sớm thế nhỉ, anh có việc gì bận à?
Chu Phóng đứng dậy đi giải quyết tâm sự xong thì vô cầm điện thoại lên tính gọi cho Quan Cố, vừa mở máy liền phát hiện có mấy tin nhắn weixin của Tiểu Trang được gửi tới hồi 6h54’ sáng.
Tiểu Trang: “Chồng à, hôm nay anh có rảnh không?”
Tiểu Trang: “Chúng ta gặp nhau điiii!”
Chu Phóng ngẩn người, hắn cứ tưởng rằng Tuần Lễ Vàng này thì Quan Cố ở bên cạnh hắn suốt nên Tiểu Trang sẽ không xuất hiện mới đúng chứ.
… Vậy hiện tại cậu ta đang ở nơi nào?
Chu Phóng vội nhắn sang hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?”
Tiểu Trang: “Oa, chồng yêu dậy rồi hả?”
Tiểu Trang: “Em ở nhà, cũng vừa mới rời giường thôi.”
Tiểu Trang: “Sao thế, hôm nay có thời gian rảnh hẹn hò với em sao?”
Chu Phóng qua loa đáp: “Không rảnh.”
Tiểu Trang: “Anh nói dối.”
Chu Phóng hơi nhức não: “Tôi nói thật đấy!”
Tiểu Trang: “Anh về Bắc Kinh ba ngày nhưng đã rời nhà được lúc nào đâu?”
Tiểu Trang: “Rõ ràng không phải anh bận rộn lịch trình gì hết, chỉ là anh không muốn gặp em mà thôi.”
Chu Phóng giật mình, phía sau lưng phút chốc lạnh toát.
Hắn cố nén vẻ khó chịu hỏi thẳng: “Cậu theo dõi tôi ư?”
Tiểu Trang: “Em không có.”
Chu Phóng bán tín bán nghi: “Vậy làm sao cậu biết ba ngày nay tôi không hề ra ngoài?”
Tiểu Trang: “Anh quên rồi sao, em đã từng nói mà, em biết anh ở đâu.”
Chuyện này thì Chu Phóng nhớ rõ.
… Nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiểu Trang: “Em ở căn hộ ngay dưới lầu nhà anh.”
Tiểu Trang: “Anh không thích em chút nào ư?”
Tiểu Trang: “Vậy tại sao anh còn nói chuyện với em nhiều như thế?”
Tiểu Trang: “Anh xem em là trò cười à? Anh đang đùa giỡn em đúng không?”
Tiểu Trang: “Rõ ràng là anh đang bắt nạt em.”
Tiểu Trang: “Không chịu chịch thì còn quăng thính lắm vậy làm gì chứ?”