Biên tập: Zany
Hôm sau chương trình ghi hình cả một ngày, đến gần chín giờ tối đạo diễn mới hô ‘cắt’ rồi kéo cả đoàn cùng đi ăn lẩu.
Chu Phóng bị thương nhẹ trong quá trình ghi hình nên không muốn đi. Buổi chiều hắn làm nhiệm vụ ở nhà hát ca múa kịch Tứ Xuyên, phải học biểu diễn múa đèn trong Xuyên kịch vì vậy cổ và vai đều phải dùng lực rất lớn, không kiềm chế lực tốt thì sẽ bị đập trở lại. Trước đây vì đóng phim cổ trang nên vai Chu Phóng vốn đã bị thương, sau khi chật vật hoàn thành nhiệm vụ này vai hắn cũng gần như tàn phế, ghi hình xong phải đi nói với tổng đạo diễn một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi luôn.
Chu Phóng ăn xong bữa tối đơn giản thì nhờ Tiểu An thoa dầu thuốc giúp hắn. Thoa thuốc xong xuôi thấy hắn nằm trên giường có vẻ đã ngủ nên cậu rón rén đóng cửa rời đi trước.
Hắn mơ mơ màng màng cũng không nghe thấy tiếng Tiểu An rời đi. Một lúc sau, có người một lần nữa ấn vào vai hắn, hắn còn tưởng là Tiểu An bèn xuýt xoa một tiếng “Nhẹ chút.”
Bàn tay kia liền buông ra “Anh tỉnh rồi sao? Còn đau không?”
Chu Phóng “…”
Hắn quay đầu lại, vô cùng không vui hỏi “Cậu vào đây bằng cách nào?”
Giản Ninh Xuyên vô tội chớp đôi mắt to trả lời “Nhân viên phục vụ mở cửa cho em.”
Tầng này đều là nghệ sĩ quay chương trình ở, đến nhân viên cũng chưa chắc biết rõ người nào ở phòng nào, huống chi Giản Ninh Xuyên lại còn có ngoại hình ngây ngô vô hại nên khi cậu nhờ vả họ mở cửa cho cậu vào.
Chu Phóng chống tay ngồi dậy, không may chạm đến vết thương trên vai nên nhăn nhó một phen vì đau.
Giản Ninh Xuyên vươn tay đỡ hắn “Anh Phóng, anh mau nằm xuống đừng cử động, em ngồi đây với anh.”
Chu Phóng hất tay cậu ra “Không làm phiền cậu đâu, cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
Giản Ninh Xuyên nhỏ giọng “Em không thấy phiền chút nào.”
Chu Phóng nghiêm mặt muốn trực tiếp mắng cậu ta một trận, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống lảng sang chuyện khác “Buổi chiều cậu làm nhiệm vụ gì?”
Giản Ninh Xuyên không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Bởi vì phải xức dầu thuốc nên hắn không mặc áo, lúc đi Tiểu An đã đắp chăn cho hắn rồi nhưng nhích tới nhích lui nãy giờ khiến chăn cũng bị tuột xuống một bên.
Đường nhìn của Giản Ninh Xuyên từ mặt hắn chậm rãi đi xuống, đi xuống, đi xuống, vậy mà lại nuốt nước bọt một cái.
Chu Phóng “…Cậu nghe thấy tôi nói gì chứ?”
Giản Ninh Xuyên như tỉnh lại từ trong mộng, lắp bắp trả lời “Buổi chiều….Buổi chiều? À, em đến trung tâm nhân giống gấu trúc làm nhân viên.”
Chu Phóng hỏi có lệ “Vui không?”
Giản Ninh Xuyên hào hứng đáp “Vui lắm, gấu con rất đáng yêu.”
Chu Phóng không nói gì thêm nữa bởi vì hắn hơi tức giận rồi, chiều nay hắn múa đèn mệt muốn chết vậy mà Giản Ninh Xuyên lại được ôm gấu trúc con suốt cả buổi chiều.
Giản Ninh Xuyên lại bắt đầu lén nhìn cơ ngực hắn.
Chu Phóng cũng không sợ bị nhìn, cậu nhóc kia vừa nhìn đã biết là thụ, nhìn vậy chứ nhìn thêm nữa thì cũng làm được gì.
Giản Ninh Xuyên nhìn lén mấy lần mặt liền hồng lên, cậu cố mạnh mẽ dời tầm mắt thì phát hiện trên tủ đầu giường đặt một cái đồng hồ đeo tay.
Chu Phóng cũng nhận ra cậu ta thấy được liền lập tức vươn tay nắm lấy đồng hồ nhét xuống dưới gối.
Giản Ninh Xuyên “…”
Chu Phóng hạ lệnh đuổi khách “Mười một giờ rồi đó, sao cậu còn chưa về ngủ đi?”
Lần này cậu không còn lằng nhằng không chịu đi nữa, chỉ mỉm cười trông tâm tình có vẻ vô cùng tốt “Ngủ, ngủ chứ. Em đi trước đây, anh ngủ sớm nhé. Mai gặp lại ha.”
Bị quấy rối một trận như vậy Chu Phóng cũng tỉnh ngủ luôn, hắn nằm nghiêng ở trên giường lướt weibo, tránh cái bên vai bị thương ra.
Đã có fan ở Thành Đô tung ảnh lên mạng, dưới weibo của hắn có rất nhiều comment hỏi về chương trình lần này, hỏi xem bao giờ chiếu, hỏi Thành Đô chơi có vui không, hỏi hắn và Giản Ninh Xuyên có tung hint ngược cún nữa hay không…
Hắn và Giản Ninh Xuyên chỉ hợp tác qua một lần, sao đã có fan CP rồi???
Hắn đang buồn bực thì weixin lại nhận được tin nhắn mới.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, chưa ngủ sao?”
Tiểu Trang: “Hóa ra anh đi quay show ở Thành Đô à, anh ăn lẩu chưa?”
Tiểu Trang: “Anh thích nhúng ớt khô hay nước mắm? Em thích ớt khô.”
Chu Phóng cũng thích ớt khô, đáng tiếc lần này không đi ăn lẩu được nên đương nhiên cũng không nhúng được ớt khô.
Tiểu Trang nói chuyện lẩu xong cũng không nhắn gì tiếp nữa.Chu Phóng liền tiếp tục lướt weibo.
Qua hơn nửa ngày, tin nhắn từ Tiểu Trang mới gửi tới “Chồng ơi, quan hệ giữa anh và Giản Ninh Xuyên có tốt không?”
Ngón tay Chu Phóng ngừng lại.
Tiểu Trang: “Có phải anh thích cậu ta không?”
Chu Phóng vô thức gõ “Ai thích cậu ta chứ!” ở khung trả lời xong lại lập tức phản ứng kịp xóa đi.
Ngủ một đêm vai đã đỡ hơn, Chu Phóng xuống lầu tạm biệt tổ chương trình, hắn phải lên chuyến bay buổi trưa về Bắc Kinh, còn tổ chương trình thì từ Thành Đô đến huyện Khang Định làm hoạt động công ích.
Lúc hắn đi, Giản Ninh Xuyên tiễn hắn đến cổng khách sạn, nhìn hắn lên xe xong mới lưu luyến trở lại.
Thời gian đợi máy bay ở sân bay, Tiểu An dùng điện thoại của Chu Phóng gửi cho mấy nghệ sĩ chưa kịp gặp sáng nay một tin nhắn tạm biệt thì thấy được tin nhắn mới nhất từ Tiểu Trang của giải trí Tân Lãng: “Chồng yêu, chào buổi sáng, chụt chụt”, cậu gửi tin nhắn xong liền cười đưa trả điện thoại cho Chu Phóng “Anh à, cậu ta không phải nói đang công tác ở Châu Âu sao? Lúc này gửi tin nhắn đúng giờ quá vậy.”
Chu Phóng cười lạnh một tiếng.
Tiểu An thấy hắn không muốn nói cũng không miễn cưỡng nữa.
Một lát sau Chu Phóng mới hỏi “Cậu nói người kia là giả bộ đang ở Châu Âu?”
Tiểu An trả lời “Cũng có thể, không chừng cậu ta sợ anh muốn gặp mặt cho nên mới nói dối là đang ở Châu Âu.”
Chu Phóng ghét bỏ bĩu môi “Ai muốn gặp cậu ta? Sợ gặp mặt còn suốt ngày gửi ảnh.”
Tiểu An lắc đầu “Không giống nhau, xem ảnh thôi thì không thể ‘làm’ gì.”
Chu Phóng quay đầu trừng cậu.
Tiểu An thức thời đổi giọng hỏi “Vai anh còn đau không?”
Chu Phóng bực bội đáp “Không đau!”
Kết quả ngồi máy bay hơn một giờ vai hắn đau suốt cả đường, lúc xuống máy bay lại có cả đống fan đứng chờ, nửa ngày mới thoát ra được để lên xe, sắc mặt hắn thật không dễ nhìn, vai đau mà lòng cũng phiền não. Hôm nay các fan nhiệt tình vô cùng, tay cầm máy chụp ảnh đều suýt nữa thì đập vào mặt hắn, vệ sĩ bảo vệ hắn đi ở phía trước, phía sau có fan chạy theo không kịp trực tiếp ném ống poster tới đập trúng một nhân viên an ninh, thiếu chút nữa xảy ra xung đột.
Về đến chung cư, Tiểu An kéo hành lý giúp Chu Phóng, hai người đi vào thang máy. Tiểu An ấn số tầng, lúc này Chu Phóng bèn bảo “Cậu đi cất hành lý xong rồi về đi, tôi đến nhà Quan Cố một lát.”
Hôm nay là chủ nhật, Quan Cố có lẽ đang ở nhà nghỉ ngơi.
Tiểu An vội nhắc “Hay là về nhà trước đi để em xức thuốc cho anh đã.”
Chu Phóng lắc đầu “Không cần, lát nữa tôi tự xức.”
Cậu không thể làm gì khác hơn là lại nhấn số tầng của nhà Quan Cố.
Trong thang máy, Tiểu An không yên lòng nói với Chu Phóng “Anh à, hay là để anh Quan xức giúp anh?”
Chu Phóng nhíu mày liếc nhìn Tiểu An.
Cậu lúng túng mở miệng “Anh Quan xức… cũng được mà.”
Mèo Tới bị mùi thuốc xộc vào mũi, lập tức trốn đi thật xa.
Quan Cố hỏi cách dùng “Xức thế nào?”
Chu Phóng để trần thân trên nằm úp sấp trên ghế salon bảo “Đổ ra lòng bàn tay, hai tay chà xát một chút, chậm rãi thoa lên người tôi, dùng lực mạnh lên.”
Quan Cố liền làm theo “Thế này được chưa?”
Cằm Chu Phóng gác lên cánh tay đáp lại, khẽ đáp “Được rồi.”
Tay Quan Cố di chuyển trên vai hắn, lòng bàn tay rất nóng, dầu thuốc dính vào da tăng thêm vài phần nhiệt độ.
Chu Phóng nhịn không được căng thắt lưng lên, chợt hơi hối hận nhất thời đầu óc nóng lên nghe theo cái đề nghị vớ vẩn này của Tiểu An.
Quan Cố tiến lại gần hỏi “Thuốc này nóng ghê nhỉ, cổ cậu cũng đỏ lên rồi kìa.”
“…Ừ.”
Anh lại nói tiếp “Biết mình không làm được thì lúc xem kịch bản nên nói với đạo diễn đi chứ.”
Chu Phóng định thần lại, mở miệng bảo “Vất vả lắm mới tham gia được show nổi tiếng này, tôi cũng không muốn lại bị người khác nói tôi làm mình làm mẩy.”
Bàn tay thoa dầu thuốc của Quan Cố vỗ nhẹ vai hắn một cái, cười nói “Nếu như cậu kiềm chế hơn thì sớm đã không có những chuyện kia.”
Chu Phóng bị vỗ đến nỗi trái tim cũng run lên.
Chờ xoa thuốc xong, Quan Cố đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Chu Phóng đứng lên, từ cổ đến ngực rồi đến bụng, tất cả đều là mồ hôi.
Hắn oán hận nghĩ, sau này không thể tiếp xúc thân thể với Quan Cố nữa, đây quả thực tựa như đi trên lưỡi dao, kích thích thì có kích thích, nhưng thật sự ngã xuống thì xong đời. Cũng may Quan Cố rửa tay hơi lâu, có thời gian khiến hắn tỉnh táo lại.