Cậu thắng, thắng cái cờ him ấy.
Chu Phóng từ mất hết hy vọng cho đến tìm được đường sống trong cảnh khốn cùng, rốt cuộc vẫn chìm trong tuyệt vọng vì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ còn lại có một bụng thô tục muốn chửi rủa Chu Tiểu Trang.
Tiểu Trang rất vui vẻ, ôm eo, cọ cọ mặt trên vai hắn rồi cười nói: “Em biết anh không bỏ được mà, trên thế giới này anh là người mềm lòng nhất.”
Chu Phóng: “…” Đ** m* nó cái danh hiệu ‘kẻ mềm lòng nhất thế giới’.
Hắn nói: “Cậu mau buông ra, trước mặt nhiều người khó coi chết đi được.”
Tiểu Trang nũng nịu: “Không đấy, cứ để cho bọn họ nhìn.”
Chu Phóng cáu: “Cậu mau buông ra!”
Tiểu Trang bĩu môi: “Anh lại mắng em rồi.”
Chu Phóng: “… Tôi không mắng cậu, mau nghe lời.”
Tiểu Trang ăn mềm không ăn cứng, ngoan ngoãn thu tay lại. Chu Phóng ấn nút thang máy, cả người ỉu xìu như mất sức sống: “Nói đi. Cậu muốn nói chuyện gì?”
Tiểu Trang cười bảo: “Không cần, còn phải nói gì nữa đây? Anh thích em rồi.”
Chu Phóng tựa vào vách tường thang máy, giọng đầy bất lực: “Tôi không thích cậu.”
Tiểu Trang cười: “Anh bảo lúc em mặc thành Hello Kitty anh liền thích em, hơn nữa anh còn bảo là ‘rất’ thích.”
Chu Phóng trưng ra vẻ mặt đờ đẫn: “Tôi cũng bảo tôi không thể thích cậu.”
Tiểu Trang không thèm quan tâm: “Không sao, hiện tại không thể mà thôi, chúng ta từ từ sẽ được, em có thời gian mà.”
Chu Phóng bi ai mà nghĩ, cứ cho hắn một đao không được sao? Còn muốn từ từ hành hạ hắn à?
Đến nhà Quan Cố, Tiểu Trang đi phía sau, khóa kĩ cửa từ bên trong.
Chu Phóng đứng trong phòng khách, lòng cứ hốt hoảng không yên. Thẳng đến khi Tiểu Trang đi tới động tay động chân với hắn.
Chu Phóng tái mặt: “…Cậu đừng như vậy.”
Sắc mặt Tiểu Trang ửng hồng, thẹn thùng mà cũng rất hưng phấn nói: “Hôm nay mười lăm rồi, anh trốn không thoát đâu.”
Cậu hôn má Chu Phóng, lại muốn hôn môi hắn, Chu Phóng cuống quít né tránh, cậu cũng không bức ép, từ trên mặt chuyển xuống hôn lên cổ.
Chu Phóng giống như thiếu nữ bị áp bức, mắt ầng ậng nước muốn khóc nhưng lại không dám phản kháng. Tiểu Trang cầm tay hắn, kéo đến đặt lên nơi đó của cậu.
Chu Phóng: “!!!”
Giọng Tiểu Trang dần dần bất ổn, hơi thở dốc nói: “Chồng ơi, em không có kinh nghiệm, anh dạy em làm thế nào được không?”
Cậu ghé sát vào Chu Phóng, khẽ nhếch môi thở ra hơi thở nóng hổi, vương vấn trên mặt Chu Phóng.
Hầu kết Chu Phóng giật giật. Tiểu Trang cho rằng hắn cũng muốn, ánh mắt càng phát ra vẻ hưng phấn.
Chu Phóng lại cố sức đẩy cậu ra, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Tiểu Trang: “…”
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa. Chu Phóng quỳ gối trước bồn cầu, nôn hết mật xanh mật vàng. Hắn chưa ăn cơm trưa, dạ dày trống không cho nên chỉ phun ra gần như là chút bữa sáng tiêu hóa chưa hết, cả dịch dạ dày và mật, đắng không thể tả.
Khi đóng phim muốn lột tả cảnh nôn mửa chân thật như vậy thì thông thường diễn viên sẽ hơi móc họng một chút. Lúc này đây hắn lại không hề diễn.
Tiểu Trang xâm phạm làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Kỳ thật thân thể kia mỗi một tấc hắn đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đó là cơ thể của Quan Cố mà hắn từng tưởng tưởng tới vô số lần, cũng đã có được rất nhiều lần. Thân thể ấy trong mắt của hắn đã từng vô cùng đáng yêu, ngay cả ngón chân hay móng tay đều không gì sánh kịp, hắn dùng tất cả hành động thân mật mà nhân loại có thể ảo tưởng ra để mơ mộng về nó.
Hắn cho là mình yêu thương nó nồng cháy.
Trước kia khi hắn lầm tưởng Tiểu Trang thành Quan Cố, Quan Cố không chịu làm thụ, hắn còn len lén ảo tưởng nếu anh giống Tiểu Trang thì nhất định sẽ đồng ý để mình làm công, nghĩ đến đó còn cảm thấy thật tuyệt vời.
Nhưng mà giờ này khắc này, hắn mới phát hiện hoàn toàn không phải.
Dẫu nó đáng yêu nhường nào nhưng bên trong không phải là linh hồn và tư tưởng của Quan Cố, với hắn mà nói đây chẳng qua chỉ là một đống máu thịt mà thôi, nó trở thành thứ vô dụng không hề có ý nghĩa, dù là eo nhỏ chân dài mông cong cũng chẳng có lực hấp dẫn, tựa như chỉ trong nháy mắt thân thể đó đã héo rũ.
Hắn không còn yêu thân thể ấy nữa, thậm chí hắn sợ nó.
Hắn nôn đến nỗi chẳng còn gì để mà nôn, cúi đầu lâu quá đầu óc cũng thiếu dưỡng khí, trong miệng còn vị đắng, trên người còn thoáng qua hơi ấm khi vừa nãy bị Tiểu Trang khiêu khích.
Hốt hoảng, hắn giống như nghe được tiếng Quan Cố gọi mình:“Chu Phóng, em đừng sợ, có anh ở đây.”
Vào lúc hắn chuẩn bị từ bỏ cuộc thi đại học để đi học nghề, khi ba hắn bị bệnh nặng nằm viện, khi lần đầu tiên đi thi vào Học viện Điện ảnh căng thẳng tới nỗi chẳng biết nên làm gì, khi hắn vĩnh viễn mất đi người cha yêu quý, khi mẹ hắn vứt Mèo Tới đi mà hắn tìm khắp nơi không thấy, khi hắn bị trên mạng bôi đen rằng bản tính kiêu ngạo mắc bệnh sao, sự nghiệp chưa gượng dậy nổi… Mỗi phút giây cô độc cần người làm bạn trong cuộc đời, dường như Quan Cố đều nói một lời ấy với hắn
Hắn dùng lực nhắm mắt, lưu luyến không rời mà dùng thính giác truy đuổi thanh âm không tồn tại ấy.
Đừng sợ. Chu Phóng, em đừng sợ.
Rõ ràng hắn ý thức được, nếu hắn còn tiếp tục sợ trước sợ sau thì sẽ thật sự thua cuộc, sẽ mãi mãi không tìm lại được Quan Cố nữa, còn đánh mất luôn tư cách bản thân được tồn tại trên đời.
Ba chết, mẹ không cần hắn, hắn chẳng có gì và cũng sẽ không nhiệt tình yêu thích đóng phim, trên đời này kỳ thật hắn chẳng còn gì cả, chỉ còn Quan Cố mà thôi.
Hắn làm người rất tệ, là Quan Cố một mực chống đỡ thay hắn, ủng hộ hắn. Không có Quan Cố, ngay cả ‘làm người’ hắn cũng chẳng làm được.
Là Quan Cố cứu vớt hắn từ mỗi một lần hắn sắp lưu lạc, giờ đây hắn có thể cứu Quan Cố một lần, được không?