Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 14: Chương 14




Tôi dùng túi nước đá chườm lạnh cho trán của ông chủ Ngôn, trán của anh ta rõ ràng sưng đỏ rần rần, ánh mắt oán trách rơi vào trên người Lão Thái Hậu đang ở một bên tỏ vẻ như không có chuyện gì.

“Nhìn mẹ làm gì? Là ai nói trong nhà có cướp hả!” Lão Thái Hậu nói đúng tình hợp lý.

“Nhưng con chưa nói ông chủ----anh ấy là cướp mà!” Tôi tức giận dựng râu trợn mắt. Lão Thái Hậu rat ay thật ngoan độc, nếu cây chổi mà biến thành đao, ông chủ Ngôn của nhà tôi chẳng phải cũng bị chém thành hai khúc sao!!

“Đừng trách bác gái, là lỗi của tôi, lần đầu mạo muội làm phiến, có thể được bác gái dạy dỗ là vinh hạnh của con.” Vẻ mặt ông chủ Ngôn thản nhiên, tựa như người bị đánh không phải là anh ta vậy.

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, ông chủ Ngôn bị đánh đến choáng váng sao, sao có thể cúi đầu quy phục với Lão Thái Hậu.

Lão Thái Hậu có chút hài lòng gật đầu, nghênh ngang kiêu ngạo nói với tôi: “Nhậm Minh Bích, con ra ngoài mua xì-dầu về.”

. . .

Mua xì-dầu?! tôi nhớ rõ xì-dầu trong nhà còn có thể dùng để đánh rắm trong một khoảng thời gian mà!

Lão Thái Hậu rõ ràng muốn bắt tôi rời đi!

Tôi rung đùi đắc ý, không đi không đi. Lỡ như tôi vừa mới đi, Lão Thái Hậu ở sau lưng ‘hạ độc thủ’ với ông chủ Ngôn, cuối cùng ‘hủy thi diệt tích’(xóa sạch chứng cứ) cục sưng thì sao….ông chủ Ngôn còn chưa đi theo(theo đuổi) tôi, không thể cứ chết như vậy được!

Ông chủ Ngôn nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đi đi.”

Té lăn lộn, vì sao cả ông chủ Ngôn cũng muốn tôi đi! Chẳng lẻ anh ta không sợ thiếu đi một phần che chở của tôi thì sẽ bị Lão Thái Hậu đầu độc sao…

Lúc tôi vội vàng vác mười chai xì-dầu từ trong siêu thị về nhà, nghĩ thầm Lão Thái Hậu tuyệt đối không có cơ hội bảo tôi đi mua xì-dầu nữa. ông chủ Ngôn, anh phải chịu đựng, tôi lập tức đến cứu anh ngay!

Ầm một tiếng đẩy cửa ra, tôi hoảng sợ phát hiện trong phòng khách không có người.

Chẳng lẻ, chẳng lẻ….ông chủ Ngôn đã gặp phải bất trắc? trong đầu tôi hiện lên hàng loạt kiểu chết của ông chủ Ngôn, bị treo cổ, bị bóp chết, bị chôn sống đánh chết, bị thuốc độc độc chết….cuối cùng mẹ già khiên thi thể của ông chủ Ngôn cho chó ăn…

Oh my god

“NHậm Minh Bích, để con đi mua xì-dầu sao liền rầu rĩ như con chó vậy?”

Lão Thài Hậu từ trong bếp đi ra, trên người còn dính phải chút vết máu. Tôi hoảng sợ biến sắc, ông chủ Ngôn quả, quả nhiên gặp phải bất trắc….oa hu!!

Tôi nhào đến trên người Lão Thái Hậu, ra sức lắc lắc bả vai của bà: “Sao mẹ có thể làm như vậy! sao mẹ có thể làm như vậy!”

Lão Thái Hậu tát một cái pia tôi té xuống đất, sau đó tôi liền thấy bóng dáng thướt tha mềm mại của ông chủ Ngôn đang bận rộn trong bếp.

. . .

Chuyện gì xảy ra….

Tôi đứng dậy xông về phía ông chủ Ngôn, vững vàng ôm anh ta giở trò sờ mó vài lần…….ách, ngoại trừ cái trán sưng đỏ, thân thể của anh ta hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Vậy vết máu trên người Lão Thái Hậu là cái gì?

“Thu lại ý nghĩ đần độn bỉ ổi của con, máu trên người mẹ là do giết gà, có phải con cho là mẹ bắt cậu ta-----“ lấy tay làm động tác cắt cổ, Lão Thái Hậu tính tình quái gỡ nói.

Tôi kiên định lắc đầu, điển hình theo kiểu gió chiều nào thổi theo chiều náy, không dám lên tiếng nữa sợ chọc giận Lão Thái Hậu.

Lão Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, tức giận bước ra khỏi bếp.

Ông chủ Ngôn cúi người giễu cợt ở bên tai tôi: “Hóa ra em sợ tôi gặp chuyện không may như vậy à, có phải yêu tôi rồi hay không, hủm?”

Tôi xù lông giống như con mèo bị dẫm trúng đuôi vậy, không ngừng lắc đầu mạnh mẽ.

Ông chủ Ngôn bưng lấy hai bên gò má nóng lên của tôi, gương mặt anh tuấn gần như dán lên tôi: “Chẳng lẻ em không cần chịu trách nhiệm với tôi sao? vừa nãy em lại ở trước mặt mẹ sờ mó tôi triệt để như vậy.”

Tôi cảm thấy lửa đốt đã lan từ đôi gò má đến toàn thân tôi, ông chủ Ngơn cư nhiên gọi Lão Thái Hậu là mẹ!! còn muốn tôi chịu trách nhiệm!!!

Thấy tôi im lặng ngượng ngùng, ông chủ Ngôn cúi đầu thở dài: “XEm ra em cũng ghét tôi.”

“Không có! Tuyệt đối không có!” Tôi lập tức biện bạch, thoáng nhìn thấy ông chủ Ngôn cười liên tục, càng thêm xấu hổ cúi đầu.

“Em không biết tôi có hơi già so với em sao?” Ông chủ Ngôn nói sâu xa.

Tôi gật gật đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh ta thì lắc đầu mạnh mẽ, vắt hết óc suy nghĩ muốn nói lời uyển chuyển một chút: “Mặc dù anh sắp 30….nhưng mà một chút cũng không nhìn ra anh lớn hơn tôi 12 tuổi! hơn nữa…..thật ra tôi rất muốn…”đặc biệt là ông chủ Ngôn đang mặc tạp dề, sắc đẹp thay cơm, khiến tôi rất muốn chà đạp đó đó đó!!!!

“Rất muốn cái gì? Hủm?” nét mặt ông chủ Ngôn dịu dàng.

Chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn đầy khích lệ của ông chủ Ngôn, tôi liền: “Tôi rất muốn đẩy gục anh.”

Trong nháy mắt bầu không khí im lặng đến kì lạ.

Ách, có tôi quá phóng túng đã dọa đến phụ nam ông chủ Ngôn đàng hoàng

Tôi thầm tức thầm giận mình cần phải dùng từ khéo léo hơn, thì dụ như nói viết nào là muốn cùng ông chủ Ngôn chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp ngọt ngọt ngào ngào như vậy mới đúng!

Qua 1 phút rồi lại 2 phút rồi lại 3 phút rồi lại 4 phút…….

Ông chủ Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt chóp mũi của tôi, xoay người tiếp tục bận rộn với bữa trưa.

. . .

Chỉ như vậy…..hết? tôi trừng mắt nhìn bóng dáng yểu điệu mê người của ông chủ Ngôn hừ lạnh một tiếng, tức giận bước khỏi phòng bếp.

Không hiểu phong tình!

Không hiểu phong tình!

Ông chủ Ngôn một chút cũng không hiểu phong tình! Không biết tình thú là cái gì!

Tôi căm hận nhai đồ ăn trong miệng, căm tức đối diện với người đàn ông đang tao nhã dùng cơm, anh ta không có chút phản ứng nào, tôi càng tức giận căn phẫn hận thứ cắn trong miệng không phải là thịt của anh ta!

“Nhậm Minh Bích! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả! ăn cái gì cũng đừng phát ra tiếng động lớn như vậy! cũng đừng có nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt!” chiếc đũa vừa ngã ngỗng ngang trên bàn, Lão Thái Hậu liền quát lớn.

Cả người tôi chấn động, ủy khuất rụt đầu, trong lòng buồn giận thành bệnh tật. ông chủ Ngôn không chịu đáp ứng lời trêu ghẹo trắng trợn của tôi thì thôi đi, vì sao mẹ của người ta đều là lòng dịu dàng xương yếu ớt giọng mềm mại lời nhẹ nhàng, còn nhà tôi sao lại cẩu thả nói năng thô lỗ như vậy? quá tức giận, thật khiến người ta tức giận, thật khiến người Địa Cầu tức giận

“Bác gái nói đúng, Minh Bích nên học tập bác gái nhiều hơn.” Ông chủ Ngôn mở to mắt nói dối, mặt không đỏ thở không gấp ‘vuốt mông ngựa’(nịnh bợ) Lạo Thái Hậu.

Đại gia, hai người này thông đồng làm việc xấu định cùng làm tôi tức chết sao!

Lập tức lòng đầy căm phẫn đầu óc bốc khói, mở miệng phản bác thì lời nói liền phun từ miệng ra.

“Học tập mẹ cái gì? Hừ! sẽ không giặt quần áo nấu cơm, sẽ không dọn dẹp nhà cửa, sẽ không khéo hiểu lòng người, sẽ không…”

Liệt kê một đống khuyết điểm thiếu xót xấu xa của Lão Thái Hậu, tôi càng nói càng vui sướng, hoàn toàn không có ý muốn ngậm miệng, cũng hoàn toàn không có chú ý đến nét mặt giận dữ như mua bão nổi lên của Lão Thái Hậu.

Trong lúc nhất thời bầu không khí không có ai đáp lại lời quả trách của tôi đối với Lão Thái Hậu, chờ tôi nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng ngậm miệng nghỉ ngơi thì Lão Thái Hậu cười lạnh.

“Tiểu Ngôn! Bác đồng ý yêu cầu của con, con lập tức đóng gói mang đứa nghiệt tử này đi đi, lập tức biến mắt ở trước mặt bác!”

Nghe vậy, hoảng hốt nhìn hai người dó xét một vòng. Bọn họ ở sau lưng tôi thực hiện cái…cái hợp đồng gì?!

Nghe vậy, trong mắt ông chử Ngôn hiện lên một tia tinh quang gật đầu với Lão Thái Hậu, như có như không nhếch miệng cười vưới tôi.

…………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.