Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 23: Chương 23




Hôm sau, ánh mắt nghi hoặc nhiều chuyện của mọi người tụ tập vào cục sưng chù dù trên trán của ông cụ, lúc đầu ông cụ Ngôn còn trốn trốn tránh tranh che cái trán lại, cuối cùng phiến muộn dứt khoát bày ra gương mặt uy nghiêm, mọi người lập tức ngượng ngùng thu hồi tầm mắt tò mò.

Trên bàn cơm, ông cụ Ngôn không được tư nhiên ho khan vài tiếng: “Đêm qua lúc ta đi ngủ không cẩn thận va vào vách tường…..mọi người không cần lo lắng đâu! Ta không sao!”

Mọi người nửa tin nửa ngờ, một mình tôi cười trộm.

Ông chủ Ngôn như có như không nhìn tôi một cái, tôi vội vã thu hồi nụ cười ăn cơm.

Nhưng mà ông cụ Ngôn bới vài ngụm cơm liền tuyên bố no rồi, sau khi chờ ông ta đi, mọi người không thể tin được thảo luận sôi nổi hẳn lên, dù sao ông cụ Ngôn bao giờ cũng thích ăn như mạng khác thường như vậy, nhất định có mờ ám.

Tôi đột nhiên có dự cảm không lành.

Quả nhiên, buối tối ông cụ Ngôn gõ cửa phòng tôi, đập nát hình ảnh tôi và ông chủ Ngôn nồng thắm ở trong mộng đẹp, cứng rắn lôi kéo ra ngoài.

Đại gia còn chưa hôn miệng nhỏ của ông chủ Ngôn, còn chưa chạm đến ngực nhỏ của ông chủ Ngôn, còn chưa chạm đến sáu múi cơ bụng của ông chủ Ngôn……….còn chưa chạm đến bộ vị quan trọng của ông chủ Ngôn!

Lại bị lỡ rồi………

Tôi vô cùng khó chịu căm tức ông cụ Ngôn, trái lại dáng vẻ ông ta đương nhiên, lại còn khí thế hào hùng hạ lệnh: “Đi, nấu tô mì ăn liền cho ông“

……..

Liên tục mấy ngày nay ông cụ Ngôn đểu cố ý không ăn cơm tối, đặc biệt nửa đêm kêu tôi dậy nấu mì ăn liền cho ông ta = = vì thế hằng đêm cắt ngang cuộc hẹn hò của tôi và ông chủ Ngôn ở trong mộng………..

Đại gia tức giận đấy nha, đại gia khó chịu đấy nha, cảm giác đấy tựa như lúc cùng ông chủ Ngôn XXOO lập tức đạt đến cao-triều, ông chủ Ngôn đột nhiên biến mất……..mà đại gia lại mắc nghẹn lưng chừng lửng giữa ông trung

Sớm muộn gì đại gia cũng bị lãnh cảm! tính năng quan hệ gặp trở ngại!

F-ck! Không nói với đại gia chân tướng của sự việc thì thôi đi, còn vọng tưởng đại gia làm trâu làm ngựa cho ông ta, trên đời có chuyện tốt đẹp như vậy sao! Hiển nhiên--------

Hiển nhiên là có.

Tha thứ cho sự đầu hàng quy phục của đại gia đi, ông cụ Ngôn lên tiếng, nếu đại gia không nấu mì ăn liền cho ông ta………….ông ông ông ta liền không cho tôi làm cháu dâu của ông ta! Không cho tôi làm bà xã của ông chủ Ngôn! Không cho tôi làm mẹ kế của Ngôn Đậu Đậu! cuối cùng tôi muốn đánh vỡ mông đít của Ngôn Đậu Đậu chỉ có thể là giấc mộng xa vời!

Đây làm sao có thể!!! Tôi lập tức đồng ý mỗi ngày nấu mì ăn liền cho ông cụ Ngôn, hơn nữa còn chủ động chân chó(đeo bám nịnh nọt) nhận thầu rửa chén thu dọn hết thảy.

Ông cụ Ngôn hết sức hài lòng.

Như vậy, tôi liền tiến bước mạnh mẽ một bước dài trên khoảng cách đến làm cháu dâu của ông cụ Ngôn, bà xã của ông chủ Ngôn, mẹ kế của Ngôn Đậu Đậu cùng mấy nhân vật. Quan trọng nhất là có một bước tiến mạnh như bay vọt trên khoảng cách đến đánh vỡ mông đít và tròn tròn của Ngôn Đậu Đậu!

Sau đó ông cụ Ngôn lại nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao ông ta không nói với chuyện tình của mẹ Ngôn Đậu Đậu.

“Bé con, chuyện cũ của mẹ Tiểu Đậu Đậu, ông không nói với cháu là vì muốn để Tiểu Siêu Kế tự mình nói với cháu, ông đoán nó cũng không hi vọng cháu biết được sự kiện đó từ miệng người khác.”

Tất nhiên tất nhiên tất nhiên, tôi rối rắm phát điên.

Một bên là dáng vẻ trái đắng của Ngôn Đậu Đậu, một bên là nét mặt như trái đắng của ông chủ Ngôn.

A a a a!!!

Thật lựa chọn trái đắng mà!

Tôi vừa muốn biết chuyện của mẹ Ngôn Đậu Đậu trái đắng, vừa không nở biến ông chủ Ngôn thành trái đắng……..cá và chân gấu không thể gôm hết được, chẳng qua ai nặng ai nhẹ tôi còn phải phân rõ ràng.

Cuối cùng tôi chọn ông chủ Ngôn, nhắc nhở bản thân mình chớ có đi tốn hơi nghĩ xem Ngôn Đậu Đậu rốt cuộc có phải trái đắng hay không, cho dù tôi đã sắp biến thành trái đắng. mà ông chủ Ngôn căn bản không hề biết nội tâm tôi trải qua một phen giãy giụa vật lộn, mỉm cười sờ sờ đầu tôi rồi đi làm rồi.

Tôi ôm hận nghĩ thầm: A! đại gia không cần sờ sờ! đại gia cần ôm ôm! Đại gia cần hôn hôn!

Mãi đến khi bóng dáng yểu điệu của chiếc xe ông chủ Ngôn biến mất trong tầm mắt, tôi mới lưu luyến không thôi thu hồi tầm mắt.

Nghĩ lại trong khoảng thời gian này ở tại nhà họ Ngôn, tôi kinh hãi phát hiện, mặc dù chúng tôi đểu ở nhà họ Ngôn, nhưng thời gian ở chung đụng của chúng tôi kém xa lúc ở nhà ông chủ Ngôn rất nhiều.

Khó trách!! Ánh mắt của ông chủ Ngôn trước lúc rời đi!!! Lại cô đơn như vậy !!!!!!

Oh no! oh no! oh no! oh oh oh no no no!!!!

Kết quả này tuyệt đối không phải thứ đại gia muốn !!

Đại gia tuyệt đối không muốn dần dần sinh ra khe hở với Ngôn đại gia, sau đó khe hở dần dần mở rộng thành rãnh vắt ngang, mãi đến cuối cùng mỗi người một ngã !!

Tuyệt đối tuyệt đối không muốn !!!

Bởi vậy đại gia quyết định, mặc kệ ông chủ Ngôn có đồng ý hay không, tôi nhất định phải đến công ty của ông chủ Ngôn làm việc!!

Tôi muốn cùng ông chủ Ngôn ở trong văn phòng của anh ta cọ xát ra đóm lửa tình yêu!!! Củi khô lửa mạnh!! Thiêu cháy rừng rực!! cuối cùng đưa đến nhà máy phân bón làm phân hóa học!!

“Chị, chị Nhậm!”

Tôi bị một cái lôi kéo lung lay trở về hiện thực, phát hiện Ngôn Đậu Đậu đang níu lấy cánh tay tôi, gương mặt nhỏ nhắn cười rực rỡ.

Ách….tôi nghe lầm sao……dường như trái đắng Ngôn Đậu Đậu vừa mới gọi tôi là……..chị?

“Chị!”

Tôi giật mình, không có nghe lầm!

“Chị Nhậm! chị Nhậm!”

Lại là hai tiếng chị kêu đến thật thân thiết, tôi hất mạnh tay cậu ta ra, liên tục lùi về sau, run rẩy giơ móng heo lên chỉ về phía cậu ta: “Em em em….em có âm mưu gì?!”

Gương mặt nhỏ nhắn vốn tràn đầy tươi cười trong nháy mắt biến mất, Ngôn Đậu Đậu nước mắt lưng tròng nhìn tôi, giọng nói non nớt tràn đầy ủy khuất: “Người ta biết trước kia có chút không lễ phép với chị….”

Con mịa nó! Cậu chỉ là có chút không lễ phép?! Vậy đại gia chính là thục nữ dịu dàng ít nói!

Chỉ nghe Ngôn Đậu Đậu lại nói: “Người ta biết sai rồi……..cho nên đặc biệt đến xin chị Nhậm tha thứ.”

Con mịa nó nha!

Sấm sét giữa trời quang!

Đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu cư nhiên đến nhận lỗi với tôi xin tôi tha thứ?!!

Chẳng lẻ cậu ta….

“Đau đau đau!! Chị…chị buông mặt em ra!” Ngôn Đậu Đậu để mặc tôi ngắt xoa mặt cậu ta, không phản kháng má chỉ kêu đau, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“A! là da thật! không phải Ngôn Đậu Đậu giả.” Buông móng heo, tôi kinh hô.

Trán của Ngôn Đậu Đậu vạch ra mấy lằng đen, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khinh bỉ, lại lập tức khôi phục bộ dạng thiếu nhi đáng yêu: “Chị, vậy chị tha thứ cho em sao?”

Tôi vuốt cằm, ra vẻ suy tư: “Em nói tha thứ chị liền tha thứ à…?”

Ngôn Đậu Đậu lại kéo lấy tay tôi, lôi tôi vào trong phòng khách: “Chị, em biết chị là người rất tốt mà! Nhất định sẽ tha thứ cho em………em đi rót trà cho chị uống, chị liền tha thứ cho em được không?!”

Tôi dừng bước chân, Ngôn Đậu Đậu bị ép dừng lại, dáng vẻ ‘chị lại làm sao vậy’.

Tôi ngồi xổm xuống đến sát bên lỗ tai cậu ta lén lút hỏi: “Chắc không phải em sợ chị đánh vỡ mông đít cộng tròn tròn của em nên mới giơ cờ trắng đầu hàng chứ?”

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngôn Đậu Đậu trong nháy mắt đỏ bừng, tựa như thẹn thùng lại tựa như tức giận, cuối cùng không cam tâm tình nguyện gật đầu.

Thấy thế, tôi ngửa mặt lên trời cười ha hả, cả người co rúm đắc ý ở trong gió.

Trong phòng khách.

Tôi cố gắng duỗi cổ ra nhìn lén hai tiểu ‘hỗn cầu’ trong phòng bếp, Ngôn Đậu Đậu và Ngôn Tô Kính ở bên trong đó loay hoay làm gì đó, tiếng binh binh bang bang thường xuyên truyền ra. Tôi híp mắt lại, tôi liền biết Ngôn Đậu Đậu không có ý tốt, còn nhận lỗi với tôi…….nhất định là âm mưu quỷ kế của bọn họ.

Hừ hừ hừ! cư nhiên dám ở trước mặt bản Đại trinh thám múa rìu qua mắt thợ, thật sự là không biết trời cao đất rộng, xem đại gia ‘gặp chiêu phá chiêu’ ‘tương kế tựu kế’ thế nào.

Ngôn Đậu Đậu từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một ly trà, không biết có phải là có tật giật mình hay không, tay chân của cậu ta hơi hơi run.

Tầm mắt của tôi dính chặt vào ly trà trong tay cậu ta.

Bản đại trinh thám kết luận ly trà này nhất định có vấn đề, thể là bị bỏ ****, cũng có thể là bỏ thuốc xổ, càng có thể là thuốc độc!

Ngôn Đậu Đậu chạy đến bên cạnh tôi, cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh: “Chị, ngồi xuống uống trà đi.”

Uống trà?

Uống cái mốc cậu!

Nhưng mà tôi vẫn cười tít mắt đón nhận trà trong tay cậu ta, cả người tao nhã ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nghĩ thầm phải làm thế nào để ‘xoay chuyển Càn Khôn’ làm cho Ngôn Đậu Đậu uống hết ly trà này-----

Lúc mông đít của tôi ngồi vào ghế dựa, ly trà trong tay rơi xuống đất, tôi vốn định giả vờ giật mình nói: ai da xin lỗi, trượt tay liền thôi rồi.

Nhưng mà miệng của tôi nhanh chóng phát ra một tiếng thét chói tai hơn: “A-----“

Cổ họng phát ra tiếng gào rú như giết heo, trong lòng tôi chỉ còn một ý niệm: bản đại trinh thám ‘lật thuyền trong mương’ rồi!

Dưới mông truyền đến đau đớn, tôi nhào về phía Ngôn Đậu Đậu-------đại gia muốn giết cậu ta!!!!

Ngôn Đậu Đậu bị tôi dọa, nhanh chóng bỏ chạy đến sau lưng Ngôn Tô Kính, Ngôn Tô Kính cười cực kì quỷ dị.

Tôi căm tức quay đầu, hoảng sợ phát hiện trên ghế dựa bất thình lình có một con ong mật bị ngồi bẹp!

Dáng vẻ ghé vào trên giường vô cùng không chịu nổi, tôi nhịn đau bấm số điện thoại của ông chủ Ngôn.

Tút tút tút……..

Thời gian chờ đợi vô cùng dài dẵng, mỗi một giây đều là dày vò, cho nên trong nhày mắt điện thoại được kết nối, tôi liền gào to khóc lớn:

“Oa hu……..ông chủ Ngôn……….oa hu hu……..khi nào thì anh hu……trở về oa hu…….”

Ông chủ Ngôn nhẹ giọng an ủi tôi vài câu, kiên trì hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao? Là ai bắt nạt em?”

Tôi càng khóc lớn hơn, chẳng thèm trả lời câu hỏi của ông chủ Ngôn, trên mông truyền đến cơn đau đớn nhức nhối khiến tôi khóc đến quên hết tất cả, quên cả biểu hiện, quên cả động tây nam bắc.

“Hu hu……Ngôn Đậu Đậu………thật đáng ghét…….oa hu thật đáng ghét mà….”

Trong điện thoại ông chủ Ngôn nhẹ giọng dỗ tôi, tôi nghe giọng nói dịu dàng mê người của anh ta, đột nhiên cảm thấy trên mọng cũng không còn đau như thế.

Tôi lau nước mắt, bởi vì nằm sấp lâu nên thân thể có phần run lên, di chuyển thân thể chuẩn bị đổi tư thế.

Rầm---

Cửa chợt bị đẩy ra, phát ra một tiếng vang lớn.

Thân thể tôi đang đổi tư thế run lên, mất đi năng lực phản ứng. cứ như thế lăn một phát từ bệ cửa sổ xuống đất.

“A.” tôi đau đến nhe răng trợn mắt hít một hơi mạnh, trong lòng ngửa mặt lên trời thở dài đại gia muốn đổi tư thế mà thôi! Không phải đổi chỗ mà mà mà!

Họa đến dồn dập trong truyền thuyết, lệ rơi.

Ông chủ Ngôn đứng tại chỗ dường như không phàn ứng kịp, trên mặt vẫn có thể thấy được vẻ lo lắng, trong ánh mắt lo lắng mang theo một tia nghi hoặc. đoán chừng anh ta tưởng là tôi lăn từ trên giường xuống đất hành đại lễ với anh ta = = hay chính là biểu diễn kĩ năng đặc biệt.

Tầm mắt của anh ta quét từ đầu đến chân tôi, lại đánh giá từ chân lên trên, sau cùng ánh mắt dừng lại ở nửa cái mông bên trái của tôi, ông chủ Ngôn hơi bất đắc dĩ: “Em có nhét cái gì vào trong quần à? Gối?”

Tôi rưng rưng khóc ròng.

Hóa ra mông bên trái của đại gia trúng độc quá nặng, sưng phù đến giống như cái gối đầu. hu, Ngôn Đậu Đậu đại gia hận cậu!

Ông chủ Ngôn đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, sờ sờ đầu tôi nhẹ giọng nói nhỏ: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Tôi ngẩng gương mặt thấm đẫm nước mắt lên, khóc lóc kể lể: “Ông chủ Ngôn! Hu hu……tôi không có nhét gối trong quần………hu hu, mông của tôi là vì…hu hu hu!!”

Ông chủ Ngôn nhíu mày, ánh mắt hẹp dài lại liếc về mông tôi: “Là gì?”

“Bởi vì tôi……..ngồi chết một con ong mật!”

Ánh mắt ông chủ Ngôn nhìn Ngôn Đậu Đậu từ trước đến nay là lạnh nhạ quạnh quẽ, rốt cuộc hôm nay xảy ra biến hóa, Ngôn Đậu Đậu có chút phấn chấn nhưng càng nhiều sợ hãi. Bởi vì ánh mắt của cha cậu ta thật lạnh thật rét, tựa như ánh mắt nhìn thấy kẻ thù trên tivi.

Dáng người nhỏ bé non nớt của Ngôn Đậu Đậu không ngừng run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn vẫn tỏ vẻ không sao cả.

Vẻ mặt ông chủ Ngôn nghiêm khắc, lạnh giọng khiển trách: “Ngôn Thư Mặc, con có biết con làm chuyện tốt gì không?”

Ngôn Đậu Đậu càng run rẩy kịch liệt hơn, mạnh miệng: “Là chị ta quá dốt---“ còn chưa nói xong, ông chủ Ngôn liền cầm cái ly bên cạnh tàn nhẫn ném xuống đất, phát ra một tiếng vang dữ dội.

Tôi vuốt ngực, kinh ngạc nhìn kĩ ông chủ Ngôn, tức giận sức lực thật mạnh mẽ. lại nói cái ly này chính là cái ly lần trước tôi ném vào đầu ông cụ Ngôn, cư nhiên lại bị ông chủ Ngôn đập nát dễ dàng như vậy.

*gào khóc*! Ông chủ Ngôn thật đẹp trai quá nha nha nha!

Chẳng qua là nói đi nói lại, ở trước mặt một đứa nhỏ đập đồ, có vẻ như không phải là chuyện đáng khen ngợi gì. Nhìn Ngôn Đậu Đậu luôn ở trước mặt tôi giơ nanh múa vuốt cuồng vọng tư đại (mọi người: thật ra kẻ giương nanh múa vuốt đe dọa đứa nhỏ là cô mà) hiện tại như đóa hoa nhỏ trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi.

A di đà phật, ngã phật từ bi, đai gia tôi có tấm lòng Bồ Tát, thấy Ngôn Đậu Đậu đáng thương đáng xót như vậy trong lòng có phần không nỡ, đại gia quyết định ‘đại phát từ bi’.

Tôi giật nhẹ quần của ông chủ Ngôn, bĩu môi: “Ông chủ Ngôn!”

Ông chủ Ngôn xoay người ngồi bên cạnh tôi, sắc mặt tức giận rút đi: “Sao vậy?”

Tôi nhào vào trong ngực anh ta, cọ lung tung: “Thật ra…..thật ra tôi cảm thấy Ngôn Đậu Đậu không phải chủ mưu.”

Ông chủ Ngôn híp mắt, bàn tay to ấm áp từng cái từng cái vuốt lưng tôi, giống như vuốt thẳng lông cho động vật vậy, giọng nhẹ nhàng: “Đó là ai?”

“Tôi cảm thấy là----Ngôn Tô Kính.”

Nghe vậy, Ngôn Đậu Đậu trừng mắt nhìn tôi, gương mặt nhỏ nhắn non nớt tràn ngập phẫn nộ: “Chủ mưu không phải là anh trai, chính là con! Chính là con không ưa chị ta! Chị ta cũng giống những người phụ nữ khác, không! Chị ta càng ngốc càng dốt hơn những người phụ nữ trước! cho dù hai người kết hôn, con cũng tuyệt đối không thừa nhận chị ta!”

Oa oa oa oa……..Ngôn Đậu Đậu lại còn nói tôi ngốc dốt!!

đại gia thông minh như vậy, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, cư nhiên bị cho rằng là ngu dốt?! chẳng lẻ thật sự muốn đại gia đưa ra chứng cứ cho bọn cậu mở mang kiến thức sao?!

Chờ đại gia đưa chứng cớ ra, bọn cậu sẽ ngậm miệng không nói được!! chỉ cần, chỉ cần chờ đại gia để đầu trọc……..đại gia liền thông minh tuyệt đỉnh

Ông chủ Ngôn nghe lời bính luận của con trai, gương mặt tuấn tú dần xanh mét, gân xanh trên trán mơ hồ nhảy lên, bàn tay ta vuốt ve lưng tôi cùng biến thành nắm chặt lấy cánh tay tôi, lực mạnh đến nổi tôi đau.

Lần đầu tiên thấy ông chủ Ngôn đáng sợ như vậy, trong lòng thầm mắng Ngôn Đậu Đậu không biết suy xét, chịu đựng đau đớn trên cánh tay tôi run run rẩy rẩy mở miệng: “Ông chủ Ngôn ~ cài kia ~ anh đửng dọa đứa nhỏ mà ~!” cũng đửng dọa đại gia oa!

Ông chủ Ngôn còn chưa đáp lại lời tôi, đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu kia lại rút gân hét to với tôi

“Chị là dì kì quái vừa xấu vừa đần! tôi mới không cần chị ‘giả mù sa mưa’(giả vờ) thương hại!”

bất đắc dĩ thở dài, tôi đã không tức giận được, âm thầm buồn bực đứa nhỏ này sao cứ va vào nòng súng vậy.

Ông chủ Ngôn u ám không rõ thấp giọng tuyên bố: “Ngôn Thư Mặc, con cút ra ngoài cho cha.”

Trong mắt Ngôn Đậu Đậu hiên lên một tia bi thương, bàn tay nhỏ lau đi nước mắt cạnh hốc mắt, nhanh chân chạy khỏi phòng.

Lòng tôi thả lỏng một hơi, cuối cùng cũng không cần phải đối diện với quan hệ cha con vô cùng không được tự nhiên của bọn họ nữa, chẳng lẽ ông chủ Ngôn không biết tôi mắc kẹt ở giữa rất khó xử sao

Ai ngờ chuyện còn chưa kết thúc, ông chủ Ngôn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tôi, môi mỏng khẽ mở: “Bây giờ, em cởi quần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.