Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 28: Chương 28




Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, tôi gõ trán rên rỉ, đầu thật đau mà.

Một cánh tay có lực nâng cơ thể tôi đút tôi uống nước, tôi quay đầu than thở: “Đại gia muốn đi tiểu! không muốn uống nước!”

Cánh tay ôm lấy tôi cứng đờ, một giây sau bế tôi lên, tôi theo bản năng níu lấy quần áo anh ta, lọt vào trong mí mắt nặng nề mở ra là một mảnh tối đen.

Móng heo chụp lấy mặt anh ta, tôi theo bản năng nói chuyện: “Ông chủ Ngôn, đi tiểu.”

Đi vào phòng tắm, đèn cảm ứng sáng lên, ông chủ Ngôn đặt tôi trên bồn cầu rồi vỗ vỗ mặt tôi.

Ánh mắt khép hờ, tôi nghiên nghiên ngã ngã đứng lên, bỗng chốc kéo quần xuống ngồi lên bồn cầu.

Nét mặt ông chủ Ngôn khẽ co giật, xoay người đi ra phòng tắm, lãnh lãnh đạm đạm để lại một câu: “Trước không tỉnh táo, không cần ra ngoài.”

Hàn ý mảy may bên trong giọng nói.

Cả người giật giật, tiểu xong, thật sướng = =

Tôi cao giọng la lên tên của ông chủ Ngôn, anh ta mở cửa phòng tắm, ngắm nhìn bốn phía một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào tôi đang ngồi ở bồn rửa tay, bản chân trần-truồng run lên trong không khí, vẻ mặt tôi đáng thương ủy khuất nhìn anh ta, đưa tay về phía anh ta: “Em muốn ôm ôm.”

Ông chủ Ngôn hết cách bước qua, một tay vòng qua khoen đầu gối một tay xuyên qua dưới nách, dễ dàng ôm lấy tôi.

Tôi ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh ta, cười si ngốc. ông chủ Ngôn nhà tôi thật xinh đẹp, đẹp đến nhìn hoài không biết chán.

Trong trí nhớ mê man đứt quãng, hình như lúc tôi uống rượu ở quán rượu nhỏ còn cưỡng hôn ‘Ông chủ Ngôn’ á, miệng nhỏ nõn nà, đại gia còn muốn hôn hôn!

Ông chủ Ngôn ôm tôi về phòng, vẫn như trước là một mảnh tối như mực, tôi ôm lấy cổ ông chủ Ngôn, yều ớt nói: “Ông chủ Ngôn, người ta còn muốn hôn hôn!”

Ông chủ Ngôn không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Thân thể tôi vặn vặn trong lồng ngực anh ta, làm nũng nói: “Trước đó người ta vốn nghĩ cùng anh hôn sâu, chứ không phải như chuồn chuồn lướt nước, hiện tại chúng ta---“

Bông dưng ông chủ Ngôn cắt ngang lời tôi, giống như ngu ngốc vậy lập lại: “Trước đó? Hôn sâu? Chuồn chuồn lướt nước?”

“Phải rồi! Trước đó lúc ở quán rượu, em thấy anh đến tìm em, rất vui vẻ liền hôn anh một cái, anh sẽ không quên chứ!” tôi hoàn toàn không chú ý đến ý lạnh bên trong giọng nói trầm thấp của ông chủ Ngôn.

“Em chắc chắc trước đó em đã hôn ‘tôi’ sao?” giọng của ông chủ Ngôn rất nhẹ rất nhẹ, giống như từ phía chân trời truyền đến.

Một khắc đó tôi đau đầu, thân thể bị anh ta vứt lên, tôi kinh hô một tiếng rơi vào trên giường.

Đầu óc vốn còn muốn hôn sâu, bị ném càng thêm rối loạn hoa mắt chóng mặt, trong đầu dời sông lấp biển.

Ưm! Tình huống gì đây?!

Trong đêm tối, tôi không thấy rõ ông chủ Ngôn, chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt của anh ta mang theo tức giận, ông chủ Ngôn bất chợt tức giận khó hiểu khiến tôi càng sợ hãi.

Thân thể nặng nề đè lên tôi, không khí trong phổi bị ép ra, không bao lâu liền cướp đi hô hấp của tôi, tôi kháng nghị đánh anh ta, hai tay lại bị một tay của ta ràng buộc đặt trên đỉnh đầu.

Ban đêm mất đi thị giác thần kinh càng thêm minh mẫn, trên môi truyền đến cái gặm cắn thô bạo, tôi quay đầu tránh thoát, không ngờ anh ta càng thêm thô lỗ, một tay cố định ót tôi, lực đạo của răng môi tựa như đang trừng phạt sự kháng cự của tôi.

Tôi bi ai phát hiện trên miệng truyền đến cảm giác nóng rát, hu hu! Ông chủ Ngôn cắn tôi!

Anh ta ra sức mút đi dòng máu nơi khóe miệng tôi, tôi lại bi thương phát hiện, ông chủ Ngôn biến thành Vampire rồi!

Không cho tôi quá nhiều thời gian suy nghĩ, đầu lưỡi linh hoạt khẽ cạy mở khớp hàm của tôi, phát họa thậm chí mỗi một hình dáng cái răng trong khoang miệng tôi, cuối chùng bà chủ không tha cho đầu lưỡi của tôi, hết sức làm càn trêu chọc.

Ông chủ Ngôn đột nhiên nhiệt tình như núi lửa bùng nổ, tuy rằng tôi rất được yêu thương mà sợ mừng rỡ như điên, nhưng mà có thể……ừm, có thể nhẹ nhàng chút hya không……đừng khiến tôi giống như thuyền nhỏ chìm nổi đong đưa trong bảo tố trên biển lớn……bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền….

Thuyền nhỏ thiếu khí sắp tắt thở…..

Bỗng dưng ông chủ Ngôn thả môi, tấn công vế phía cần cổ trước ngực, tôi thở phì phò từng ngụm từng ngụm khí, suy nghĩ không đuổi kịp bước đi của anh ta,. Mãi đến khi bên gáy truyền đến cảm giác vừa tê dại vừa đau, tôi rốt cuộc tìm về chút ý thức và giọng nói: “Ông chủ Ngôn….sao anh….ừm….” lời còn chưa nói xong lại bị mút vào một cái, tôi không nhịn được phát ra tiếng rên rĩ trầm thấp, thẩn thể sợ run không ngừng.

Tay anh ta thô lỗ kéo áo tôi, nút thắt mở ra không biết đã bay đến nơi nào, chỉ nghe tiếng ‘tạch cạch’ rất nhỏ.

Trái tim tôi đập gần như muốn vỡ ra, cổ họng mang theo tiếng khóc kêu tên của ông chủ Ngôn, anh ta lại chẳng hề phản ứng coi như không có, môi mỏng cực nóng quyến luyến trước ngực gần như trần truồng của tôi, mút không biết chán một vết hồng. phút chốc, một bàn tay to không an phận xuất hiện trước ngực tôi, bàn tay ngày thường ấm áp lúc này nhiệt độ nóng bỏng dị thường, nhất là lướt trên da tôi mang đến từng đợt cực nóng khiến tôi thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.

Tôi kịch liệt vùng vẫy không ngừng vặn vẹo thên thể, kháng cư hết thảy những đối không biết tên này, đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ.

ở trước mặt ông chủ Ngôn bất kì động tác gì của tôi chắc chắn đều là lấy trứng chọi đá, không chỉ không đạt đến hiệu quả mong muốn, ngược lại càng thêm chọc khiến hô hấp của anh ta nặng nề thân thể cực nóng càng thêm dán chặt tôi, hận không thể khảm tôi vào trong người anh ta.

Tôi sớm đã không còn tâm tình kích động lúc đầu, chỉ còn sợ hãi, đầu óc lúc đầu rất không tỉnh táo cũng khôi phục thanh tĩnh, mà ông chủ Ngôn lại giống như kẻ uống say không kiêng nể gì.

Tôi nức nở vài tiếng, miệng vẫn la như trước: “Ông chủ Ngôn….em sợ…”

Tôi cho rằng anh ta vẫn sẽ bỏ mặt khẩn cầu của tôi, không ngờ vậy mà anh ta ngừng lại, hô hấp không ổn định thở dốc.

“Ông chủ NGôn…” tôi sợ hãi gọi anh ta, thân thể cứng ngắt không dám lộn xộn, hu hu…..tay của ông chủ Ngôn……….vẫn đặt trên ngực bé của tôi….

Ông chủ Ngôn không trả lời tôi, cũng không có lấy tay anh ta ra.

Trong đêm tôi, chúng tôi cứ như vậy giằng co không thôi.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được thân thể của tôi chết lặng không cảm giác, nhất là hai tay bị anh ta bóp chặt trên đỉnh đầu, chỉ cần hơi kéo động thần kinh cơ bắp, liền đau nhức một trận.

Hu hu hu! Rốt cuộc tôi sai ở chỗ nào…….vì sao ông chủ Ngôn đối với tôi như vậy….

“Khóc cái gì?” ông chủ Ngôn đột nhiên nói chuyện, giọng nói trầm thấp khàn khàn, anh ta buông hai tay tôi ra, bàn tay mang theo vết chai sạn xoa gương mặt tôi lau đi nước mắt.

Ông chủ Ngôn cuối cùng cũng bình thường rồi!

Tôi nhào vào trong lòng anh ta, khóc lớn, nước mắt nước mũi đều chà lên quần áo anh ta, đấm đấm lồng ngực anh ta: “Bại hoại! anh là kẻ bại hoại!”

Ông chủ Ngôn như có như không thở dài một tiếng, ôm tôi vào ngực, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là anh bại hoại hay là em….”

“Đương nhiên là anh!”

“Nhậm Minh Bích!”

Tôi đáp lại anh ta chuyện gì, ông chủ Ngôn nâng cằm của tôi lên, giọng nói phút chốc trổ nên lạnh: “Nếu em còn dám uống rượu, anh liền chặt ngang chân của em.”

………………

……………..

Hết lần này đến lần khác cam đoan bảo đảm với ông chủ Ngôn, từ này về sau tôi không dính một giọt rượu, nếu mà có uống đừng nói chặt ngang chân tôi, dù cắt ngang miệng tôi cũng còn được!

Ông chủ Ngôn mới buông tha tôi một phen, đẩy tọi ra, vẻ mặt chán ghét bảo tôi đi tắm rửa, nói nếu tôi không tẩy sạch mùi rượu khắp người thì đừng lên giường của anh ta!

Ách…..vừa rồi như thế cũng không ghét bỏ tôi cả người mùi rượu, ngược lại giờ mới xoi mói = =

Thật khác thường mà…..chẳng lẻ bởi vì tôi uống rượu? cho nên ông chủ Ngôn mới rút gân phát cuồng?!

Vùa ngồi trong bồn tắm thổi bong bóng tôi vừa suy nghĩ nguyên nhân ông chủ Ngôn khác thường, nhưng mà vô cùng khó khăn, nhân vật mắc mỏ như ông chủ Ngôn tôi sao có thể đoán được. . . . . . Ai

Ngâm chơi tắm tôi đã thoải mái hơn, đầu không còn choáng váng, người cũng không khó chịu, một hơi lên năm tầng cũng không tốn sức! nhưng mà đại gia không muốn…….thân thể trần trường……leo năm lầu đâu!

Cư nhiên quên lấy quần áo vào, cả khăn tắm cũng không lấy, 囧 rz.

Ách, bây giờ làm sao ra ngoài…..ông chủ Ngôn còn đang ở trong phòng á…..

“Ông chủ Ngôn!” tôi cách cánh cửa gọi anh ta.

Một lát sau anh ta mới đáp: “Chuyện gì?”

Tôi hắng giọng kêu lên: “Em muốn uống sữa!”

Ngoài cửa không có động tĩnh gì, có lẻ chắc là anh ta đi pha sữa rồi, tôi lén lút kéo cửa phòng tắm ra, thân thể không mảnh vải quanh minh chính đại bước ra ngoài.

Một giây sau, tôi chật vật chạy về phòng tắm, nặng nề vứt ngã cửa, đựa vào cửa vỗ vỗ lổng ngực.

Oh my god!!---!!!!!!

Ông chủ Ngôn…..sao anh ta còn đang ở bên ngoài?! Chẳng phải anh ta nên xuống lầu pha sữa rồi sao!!!

Vừa rồi có bị anh ta thấy được-----dáng người nổi bật của đại gia rồi hay không!!!!

A a a a a----!!!!! Đại gia bị nhìn sạch sành sanh rồi!!!!

Vốn chỉ có mông bị ông chủ Ngôn nhìn thấy, tối đa là ngực bé cũng bị anh ta nhìn, còn bị sờ mó…..mà lúc này---!!!! Đại gia không mảnh vải che thân bị ông chủ Ngôn nhìn thấy hết……….ông chủ Ngôn có cho rằng đại gia không chuẩn hay không?

Tôi hí mắt đánh giá bản thân trong gương. Ngực không đủ lớn, eo không đủ thon, mông thì sau khi bị ông mật ngủ đông liền cảm thấy hai bên lớn nhỏ không đồng đều

A a a a a a!!!!

Tại sao đại gia không phải là Busty ngực to! Tại sao đại gia không có thân hình như rắn nước! tại sao đại gia phải không mảnh vải che thân mất mặt ở trước mặt ông chủ Ngôn!

“Em làm sao vậy?” giọng của ông chủ Ngôn truyền đến, không thể bình tĩnh lại bình tĩnh, tôi cũng hoài nghi vừa rồi anh ta không có nhìn thấy thân thể trần truồng của bản đại gia.

“Không! Không!” tôi khẩn trướng dap. Sau đó lắp bắp nói: “Ông chủ Ngôn, anh có thể giúp em….lấy quần áo háy không?”

Ông chủ Ngôn không trả lời, một lát sau anh ta gõ cửa. tôi kéo ra một khe nhỏ, nhận lấy khăn tắm trên tay anh ta……sao không phải quần áo?

Mặc kệ, dù sao cũng đã bị xem sạch sành sanh, che nhiều che ít cũng không có gì. Nghĩ vậy tôi liền thả lỏng rất nhiều.

Bọc lấy khăn tắm tôi liền như cục gói lớn bước ra ngoài.

Ông chủ Ngôn dựa vào tường bên cạnh phòng tắm, thấy tôi đi ra liền ôm ngang tôi lên, tôi giật mình, vội vàng ôm lấy cổ anh ta, anh ta đi nhanh về phía giường.

Anh ta nhẹ nhàng thả tôi xuống, một tay chống đỡ phía trên người tôi, tôi không dám đối diện với gương mặt tuấn mỹ vô hạn của ông chủ Ngôn, cảng đửng nói nhìn kĩ đôi mắt sâu thẳm hẹp dài kia của anh ta, tôi khẩn trương nhắm mắt lại, lông mu run rẩy thân thể căn cứng. tuy sau khi tự an ủi trong lòng tôi không còn chột dạ xấu hổ như vậy nữa, nhưng chính thức đối mặt với ông chủ Ngôn từng ‘thưởng thức’ qua thân thể tôi, tôi vẫn thật khẩn trương vô thố nha nha nha.

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được ông chủ Ngôn đang vuốt ve gương mặt tôi, thân thể lại càng thêm buộc chặt cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích mặc động tác của anh ta.

Dần dần tay anh ta bắt đầu trượt, cổ, xướng quai xanh, sau đó đến vị trí ngực của tôi, vẽ vòng tròn, thân thể tôi không cách nào nén xuống cơn run theo đầu ngón tay anh ta….

Thật sự nhìn không được bắt lấy bàn tay to càng ngày càng không kiêng kị chút nào của anh ta, tôi mở to mắt, kinh hoàng khiếp đảm nhìn anh ta.

Ông chủ Ngôn nhẹ nhàng cười, khẽ hôn trán tôi một cái, kéo lấy cánh tay tôi ôm tôi vào trong lòng anh ta, tôi kinh hô một tiếng.

“Đừng sợ, anh chỉ là….”

Ông chủ Ngôn ngồi trên giường, mà tôi ngồi ở trên đùi anh ta, tư thế thân mật xấu hổ muốn chết, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng dụ hoặc của anh ta: “Chỉ là để em thích ứng trước thôi…..”

Sau đó dán vào tai tôi nói ra mấy chữ khiến tôi trong nháy mắt đỏ bừng mặt dày. Ưm….ông chủ Ngôn……….hóa ra thật xấu………

ấp úng hồi lâu, thật sự không biết nói cái gì, không biết thế nào tôi liền thốt ra một câu khiến tôi vô cùng muốn đập dâu:

“Sữa…của em đâu….” Tôi lắp bắp hỏi, nói xong phát hiện tầm của ông chủ Ngôn không đúng lắm, anh ta cười nhìn chằm chằm trước ngực tôi, tôi khẩn trương kéo khăn quàng cổ, một lần nữa nhấn mạnh: “Em nói sữa!”

Ông chủ Ngôn nâng cằm tôi, tôi nhìn thẳng vào trong đôi mắt tăm tối như chọc người của anh ta, môi mỏng hé mở:

“Trên bàn đấy.”

Quay đầu, quả nhiên thấy một ly sữa bốc hơi nóng. Chài, ở trên bàn thì ở trên bàn, làm gì bày ra biểu tình ‘tôi chính là sữa’ vậy!

Ông chủ Ngôn cười ranh mãnh:

“Thật ra trước khi em lên tiếng sữa đã được pha xong.”

Tôi giận: “Vậy sao anh không nói!”

Ông chủ Ngôn vuốt cằm, trầm tư:

“Anh lại không biết em sẽ không mảnh vải che thân lao ra.”

Oanh! Mặt dày vô dụng lại đỏ bừng, tôi không cam lòng bị lép vế, tôi cố ý lớn tiếng ấm ĩ; “Em muốn uống sữa!!!”

“Muốn anh đút sao?”

Mặt dày vừa giảm nhiệt độ phút chốc lại lên cao, tôi khó khăn lựa chọn, một bên là rụt rẻ một bên là dục vong, cuối cùng đại gia cực kì khó khăn nói: “Khồng cần!” thật ra người ta rất muốn á, nhưng mà đại gia không muốn cứ bị ông chủ Ngôn nắm mũi dắt đi đại gia muốn quyên chủ động!

“Không cần anh đút! Em đút anh uống sữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.