Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 34: Chương 34




Hôm nay thời tiết sáng sủa ánh nắng rực rỡ, chim chóc hót vang, thật là một ngày đẹp trời, điều kiện trước tiên là phải lơ đi vẻ mặt chết bầm của Ngôn Tô Kính. Sáng sớm đã trưng cái mặt thối ra với đại gia, là muốn gì? Đại gia chẳng qua là để cậu ta mở rộng tầm mắt biết cái gì là kích-tình, còn chưa trách cậu ta tối qua phá hỏng đại sự của đại gia, cậu ta còn dám tỏ vẻ mặt tức giận hèn mọn khinh bỉ?

Rời khỏi khách sạn ông chủ Ngôn đưa Ngôn Tô Kính đến khu trường của cậu ta trước, đại học G ở ngoại ô, điểm chuẩn trúng tuyển vào đại hoc G chỉ thất hơn đại học T 10 phân, nói vậy chú cũng không kém là bao. Ừm, không nhìn ra đầu óc Ngôn Tô Kính cũng không ngốc đến thiếu hiểu biết…..lại nói điểm trúng tuyển của đại gia là điểm sát mức của đại học T, thật sự là số cức chó ha ha ha!

Ngôn Tô Kính rất không cam tâm tình nguyện xuống xe, vẻ mặt tràn đầy oán hận liếc chúng tôi một cái hết cách liền nhấc hàng lý lên đi.

Ách….cậu ta rốt cuộc sao thế?

Tôi có chút tò mò hỏi ông chủ NGôn, ông chủ Ngôn vứt cho tôi một cái liếc mắt không mấy vui vẻ.

Ách….ông chủ NGôn cũng sao thế?

Chín giờ chúng tôi đến đại học T trong truyền thuyết, tôi giật mình đánh già vườn trường khổng lồ, giống như tổ kiến vĩ đại, mà bầy kiến đang lục đục kéo đến.

Một người nam sinh mặc đồng phục chữ viết tình nguyện viên đến hỏi chúng tôi cần giúp gì, suy xét một lát tôi búng tay, nói: “Tôi muốn phục vụ toàn bộ!”

Nam sinh kia hơi ngạc nhiên, lập tức cười: “Mời theo tôi.”

Sau đó tôi không chút do dự lấy một loạt vali hành lý to này nọ trên tay ông chủ Ngôn đưa cho cậu ta, nam sinh kia mặt khiếp sợ kinh ngạc, tôi bĩu môi hối nói: “Dẫn đường đi!”

Di động vang lên, ông chủ Ngôn đi đến bên cạnh nhận điện thoại. chờ anh ta cúp điện thoại đi lại, nói với tôi: “Anh có việc gấp phải về trước, em đi theo đàn anh này làm thủ tục.” anh ta sờ sờ đầu tôi rồi quay sang nói lời cảm ơn với nam sinh kia.

“Phiền cậu chăm sóc cô ấy một chút, cảm ơn.”

Nam sinh mặt đỏ bừng gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng ông chủ Ngôn rời đi, tôi lưu luyến không thôi thu hồi tầm mắt, quay đầu rõ ràng thấy ánh mắt nam sinh nhìn ra phương xa càng thêm thâm tình nồng nàn.

Tôi híp mắt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lần, tóc dài xéo che khuất gương mặt thanh tú, thân thế nhỏ bé yếu đuối tiện tay liền có thể bị gió thổi đi, cái mông đi ngừng vặn vẹo và ngón tay hoa hơi nâng lên.

Bản đại gia có thể cho ra một kết luận sâu sắc, cậu ta là gay!

Tôi khó chịu này này vài tiếng, sau khi nam sinh hoàn hồn thì lúng ta lúng túng cầm lấy hành lý của tôi, tốc độ rùa bộ cố sức dẫn tôi đi làm thủ tục. trên đường đi lúc đầu cậu ta thật yên lặng trầm mặc, nửa đường liền không kìm nén được ấp a ấp úng quanh co lòng vòng hỏi thăm số diện thoại của ông chủ Ngôn,

F-ck! Tình huống này nói rõ cậu ta ‘nhất kiến chung tình’(lần đầu gặp đã thương) ông chủ Ngôn nhà tôi?! Quyết định ‘nhị kiến hiến thân’(lần hai gặp là dâng hiến chính mình)?!

Suốt đường tôi làm bộ như nghe không hiểu, thẳng đến cửa ký túc xá nữ sinh, rốt cuộc cậu ta không nhịn được.

“Số điện thoại của anh ấy là gì?”

Tôi biết rõ còn cố hỏi: “Ai cơ?” còn dám hỏi số điện thoại? nếu không phải nhà anh còn giá trị lợi dụng, đại gia đã sớm một cước đá bay anh!

“Người đàn ông vừa nãy!” cậu ta thẹn quá hóa giận gầm nhẹ: “Người đàn ông đưa cô đến trường!”

Mặt dày của tôi trầm xuống, hung dữ nói: “Anh ta là người đàn ông đưa tôi đến trường học! cũng là đàn ông của tôi!” dứt lời liền đá một cước vế phía mông cậu ta.

Người đàn ông che mông thét chói tai, đại gia thu chân, cảm thấy đắc ý! Cúc hoa(e hèm là nơi mình thải á) chính giữa!

Hừ! đại gia đã sớm muốn làm thế rồi! nếu không phải thấy cậu ta có giá trị lời dụng là dẫn đường và xách hành lý, thì đã sớm triển khai ‘Phật sơn vô ảnh cước’ của đại gia với cậu ta rồi.

Dám tơ tưởng đến ông chủ Ngôn của nhà đại gia đều bị bạo cúc hoa!

Dựa theo mã số trên tờ đơn, đẩy cửa phòng 303 của ký túc xá ra, bên trong có ba nữ sinh, thấy tôi đứng cười ngây ngốc ở cửa, các cô ấy cũng đứng dậy cười ngây ngô.

Sau đó tôi biết sơ lược hoàn cảnh của họ.

Nữ sinh cười ngây ngô số 1: Lâm Kỳ, 18 tuổi, người Đông Bắc.

Nữ sinh cười ngây ngô số 2: Lê Lệ, 19 tuổi, người phương Nam.

Nữ sinh cười ngây ngô số 3: Mạnh Mạnh, 17 tuổi, người địa phương.

Vì sao đại gia là người cười ngây ngô số 4 chứ? Ngốc 4 ngốc 4…..nghe qua rất giống tên ngốc! bi kịch

Ông trời không cho tôi nhiều thời gian rối rắm vì sao tôi là ngốc thứ 4, ngày hôm sau điểm danh liền bắt đầu học quân sự, nghe nói thời gian học quân sự là nửa tháng, bất chấp mưa gió.

Ánh nắng trên cao chiếu rọi, trên sân thể dục khổng lồ, học sinh mới đứng xếp hàng như những con kiến xếp thành đàn.

Buồn rầu ngước nhìn, ông mặt trời trên trời to lớn như thế, lửa nóng như thế, chói mắt như thế…….làm đại gia không nhìn được lên trời. chờ qua nửa tháng, không biết đại gia sẽ đen thành gì nữa…..trong đầu không tự chủ hiện ra cục than đen. Tôi lập tức hoảng sợ biến sắc, đại gia sắp biến thành cục than đen sao

Các học sịnh đều nhìn một đội ngũ từ phía xa đi đến, nón màu xanh quân đội, quần áo màu xanh quân đội, giầy màu xanh quân đội, chính minh bọn họ chính là những giáo viên huấn luyện màu xanh quân đội!

Lâm Kỳ lén tiến đến bên tai tôi: “Cậu xem trong những người tham gia quân ngũ này có soái ca hay không? Mình cận thị không thấy rõ.”

Tôi mở to hai mắt ra sức quan sát, bỗng dưng phát hiện tôi cũng cận thị, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt các giáo viên huấn luyện, oh my god!

Mạnh Mạnh trừng mắt: “Đại Khoản, cậu không có việc gì làm hay sao mà nhìn chằm chằm mông họ làm gì!” Đại Khoản là biệt danh mới mà các cô ấy đặt cho tôi, rất có khí thế ha, đại gia cũng cảm thấy như vậy.

Ách…được rồi, nhìn chằm chằm mông người khác là rất không le6 phép. Tôi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt đúng đắn nói với Lâm Kỳ: “Dựa theo sự quan sát sâu sắc của mình, trong những người tham gia quân ngũ này không có soái ca!”

Lâm Kỳ ủ rũ nhún vai, Mạnh Mạnh nâng vai cô ấy dậy: “Đừng nghe cậu ấy nói xằng, cậu cảm thấy quan sát mông một người có thể biết được diện mạo của người đó sao.”

Lời này đại gia không thích nghe rồi! tôi bỗng dưng đè bả vai dựng dậy của Lâm Kỳ xuống, đúng tình hợp lý: “Đại gia chính là căn cứ vào mông phán đoán diện mạo!” từ sau khi mông đại gia chịu sự đối xử bất bình thường, công lực đánh giá mông của đại gia dần dần tăng lên, chỉ nhìn một cái liền biết mông nhỏ hay lớn, hình dáng, độ rắn chắc thế nào.

Mà mông của những người tham gia quân ngũ này rõ ràng lớn nhỏ không đồng đều, nhất định là từng chịu sự hành hạ của con người, người nếu là mông lớn nhỏ không đều thì làm sao có thể xem là soái ca chứ!

Còn mông của ông chủ Ngôn----đại gia từng sờ qua. Cảm xúc, rắn chắc, vểnh cao…ừm, không thể nghi ngờ chính là hàng cao cấp tốt nhất trong số mông!

Trong lúc nói chuyện, đã có một anh lính tư thế oai hùng bước hiên ngang về phía lớp chúng tôi. Các học sinh nhao nhao đứng thẳng người, mặt mỉm cười nhìn chằm chằm anh ta.

Khi đến trước mặt chúng tôi, anh ta dừng bước, chào lịch sự với chúng tôi, thô giọng nói: “Các học sinh, chào các bạn!”

“Huấn luyện viên khỏe!” bạn học cùng hưởng ứng.

“Tôi họ Lâm, từ hôm nay trở đi đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên lớp của Anh văn ngoại thương 1 các bạn.” bạn học bằng lòng không bằng lòng đều vỗ tay.

Mạnh Mạnh lén đi lại nói: “Đại Khoản à! Thực bị cậu đoán đúng, mình quan sát huấn luyện viên của các lớp khóc, dường như không có một soái ca, có dáng cao, nhưng cao vô cùng thê thảm…”

Tôi vừa định trách cứ Mạnh Mạnh, đại gia sáng suốt, đoán đúng, đánh giá chính xác. Chỉ là huấn luyện viên Lâm trừng mắt liếc bọn tôi một cái: “Sau này nói chuyện trong lúc huấn luyện đều phải báo cáo trước! bây giờ người đó! Báo cáo một tiếng cho tôi!”

Mọi ánh mắt đều đặt trên người tôi, tôi chỉ cái mũi mình: “Ngài đang nói tôi sao?”

Huấn luyện viên Lâm lại rống to một tiếng: “Chính là nói cô!”

Giọng nói thô quặng dọa tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, vừa định ngoan ngoãn la báo cáo, lập tức nghĩ đến đại gia luôn không ở dưới người khác, mắc gì anh ta bảo đại gia báo cáo, thì đại gia ngoan ngoãn nghe lời.

Nhất thời tôi khẽ hừ nặng nề, trả lời: “Tôi không biết báo cáo đọc thế nào!”

Huấn luyện viên Lâm đi về phía tôi, bạn học tự giác nhường ra một lồi đường, để anh ta thuận lợi đến trước mặt tôi.

“Vì sao không báo cáo!” anh ta quát----Mạnh Mạnh bên cạnh tôi.

Mạnh Mạnh co rúm lại, nhanh chóng gấp gáp nói: “Báo cáo, báo cáo!”

“Lớn tiếng chút!”

“Báo cáo.”

“Quá nhỏ!!”

“Báo cáo----“

Mạnh mạnh gầm rú một tiếng tê tim liệt phổi, huấn luyện viên Lâm hài lòng gật đầu, nói với chúng tôi: “Sau này phải dùng loại giọng này nói với tôi!” mặt các học sinh thổn thức, anh ta xoay người nói với tôi: “Vừa rồi cô nói không biết đọc báo cáo thế nào?”

Trên trán tôi trượt xuống giọt mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu. tôi còn tưởng rằng không có chuyện của tôi!

“Ngài nghe lầm rồi! ngài nghe lầm rồi! tôi không chỉ sẽ đọc báo cáo, cón bán báo!”

“Đừng đùa với tôi!”

Tôi lập tức bày ra vẻ mặt bài tú-lơ-khơ cứng ngắt, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta. Trong lòng phỉ nhổ: đại gia cười với ngươi, là xem trọng ngươi, cũng không nhìn lại mông của chính ngươi đi, đức hạnh gì! Hừ!!

Xa xa trên sân thể dục bỗng truyền đến tiếng cười vang dội.

Huấn luyện viên Lâm trở về vị trí trước đó, lớn tiếng nói: “Bắt đầu huấn luyện!”

Buổi sáng chúng tôi chống chọi với cái nắng gay gắt huấn luyện, sống một ngày bằng một năm, trong lúc đó còn có bạn học té xỉu, huấn luyện viên cũng chỉ hạ lệnh khiên cậu ta đến một bên nghỉ ngơi, người còn lại tiếp tục huấn luyện.

Lúc huấn luyện viên đưa lưng về phía bạn học té xỉu, cậu ta bỗng nhiên ngồi dậy dùng tay quạt bản thân, lúc huấn luyện viên quay qua thì cậu ta lập tức ngã xuống,, bộ dạng bất tỉnh nhân sự. tôi nhìn ngây mồm trừng mắt, huấn luyện viên Lâm lại chợt rống bên tai tôi: “Cô! Lại là cô! Cô lại không tập trung! Nếu ở trên chiến trường, cô đã sớm bị kẻ thù bắn chết!”

Tôi rụt đầu, cảm thấy ai oán, màng nhĩ sớm hay muộn cũng bị phá vỡ.

Lúc tiếng cói huấn luyện vang lên, chúng tôi háo hức muốn về, nhưng nhóm giáo viên huấn luyện còn chưa chịu thả người, giữ chặt chúng tôi dong dong dài dài thành quả buổi sáng thế nào, khuyết điểm gì cần thay đổi.

Các học sinh căn bản không có lòng lắng nghe, mặc kệ huấn luyện viên nói cái gì cũng đểu gật đầu lớn tiếng đáp vâng.

Huấn luyện viên nói một cậu: “Vậy tiếp tục huấn luyện đi!” các học sinh không phản ứng kịp, tiếp tục thưa vâng, lúc sau giật mình mới lắc lắc đầu kêu không.

Giải phóng rồi…..

Tôi phát hiện qua nữ sinh của ký túc xá tôi mệt giống như ‘cẩu’, gương mặt phơi nắng đến đỏ bừng, ngược lại bộ dạng tôi lại là tinh thần phấn chấn.

Lê Lệ là một nữ sinh mảnh mai, thấy tôi tràn trề sức sống liền hâm mộ không thôi: “Đại Khoản, cậu không mệt à?”

“Không mệt!”

Ba đại nhân là một quân nhân, có thể nghĩ từ nhỏ đại gia chịu không ít huấn luyện, được xem như binh nhân siêu nhân dong nhân(người hầu) không phải người mà đối xử, chỉ là đứng thẳng đi nghiêm cúi chào làm sao có thể làm khó tôi.

Lúc đi ngang qua cuối sân thể dục, huấn luyện viên tụ lại với nhau, đứng thành một đường thẳng. nói thật, bọn họ có chút thu hút ánh mắt người, khiến người ta cảm thấy họ thật rất soái khí.

Lâm Kỳ đột nhiên kéo áo chúng tôi, lớn tiếng ầm ĩ: “Cuối cùng mình cũng phát hiện một soái ca! các câu mau nhìn!”

Bọn tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ về phía người đàn ông đang phát biểu trước các huấn luyện viện.

Dáng người anh tuấn thon dài, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, mặt khác là trên người anh ta tản ra một loại cảm giác tôi rất quen thuộc, cụ thể là quen chỗ nào tôi cũng không nhớ nổi…hắc hắc, thật ra đại gia nhìn thấy soái ca đều cảm thấy rất quen thuộc,*Gào khóc*~!

Tôi giục ba cô gái không muốn rời đi, bất mãn nói: “Các cậu không đói à! Chỉ nhìn soái ca có thể nhìn no à?!” thật là, trai có dep cũng kém hơn ông chủ Ngôn nhà tôi, lần sau mang ông chủ Ngôn ra cho các người nhìn một cái! Để biết thế nào là đàn ông đẹp trai chân chính!

Ba cô gái vừa rề rề bước đi vừa thường ngoái đầ lại nhìn người đứng đầu huấn luyện viên.

Tôi khó chịu, vừa định tức giận mắng mỏ các cô ấy liền nghe phía sau truyền đến gọi.

“Tiểu Minh Bích!”

Giọng nói nam tính, tôi nghi hoặc quay đầu, rõ ràng phát hiện là vị huấn luyện viên đứng đầu đang kêu tôi. Trên mặt anh ta có phần kích động, tôi mê mang nhìn anh ta, anh ta phóng bước dài về phía tôi.

“Em không nhớ anh sao?” sắc mặt anh ta khó coi, thấy tôi nửa ngày không trả lời liền tức giận nói: “Anh là Quý Tiểu Quang!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.