Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 28: Chương 28: Giấu diếm




Tự sau ngày xác định quan hệ ấy, cuộc sống giữa hai người hình như cũng không có gì biến hóa, nhưng cảm xúc giữa hai người thì hoàn toàn bất đồng, đó là một loại ràng buộc vô hình cùng ăn ý, nhất là với hai kẻ không giỏi giao tiếp như Long Tư Nghị và Ôn Thừa Tường lại càng biểu hiện rõ ràng.

Bất quá, sau khi tỉnh giấc khỏi ý nghĩ hạnh phúc ngày hôm ấy, Ôn Thừa Tường trong lúc tận hưởng hạnh phúc cũng không thoát khỏi nhiều phiền não.

Lúc trước anh tới đây với thân phận là nhân viên gia chính, nhưng hiện giờ hai người trở thành người yêu, chẳng lẽ anh vẫn còn thực sự muốn lấy tiền của Tư Nghị sao?

Không, anh không cần, tuy rằng anh tới nơi này vì công việc, nhưng chẳng lẽ một người nam nhân như anh lại đi lấy tiền của cô sao? Hơn nữa chưa cần đề cập tới chuyện anh là nam nhân, cho dù là nữ nhân hẳn cũng chẳng lấy tiền của đối phương …

Mà như thế cũng sinh ra một vấn đề khác, anh cần tiền, Tư Nghị thì không cần anh nuôi, mà anh cũng chẳng vọng tưởng anh có năng lực nuôi được Tư Nghị, anh không phải loại người luôn khăng khăng trong chủ nghĩa đại nam tử gì, Tư Nghị ở trong phương diện tiền bạc đã không khuyết thiếu gì, anh cũng không cần tự bản thân lấy số lương ít ỏi đi miễn cưỡng nuôi cô, làm cả hai người đều xấu hổ.

Nhưng mà, bọn nhỏ ở cô nhi viện cần tiền lương của anh, cho tới nay anh đều tiết kiệm tiền lương của mình quyên góp vào cô nhi viện – nơi đã nuôi anh lớn lên, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tự năng lực anh kiếm được. Hơn nữa, anh còn đang nuôi dưỡng một đứa trẻ, nếu anh không có tiền, vậy đứa trẻ đó làm sao bây giờ?

Lại nghĩ, có lẽ anh nên ra ngoài tìm thêm một phần công tác, ngày thường Tư Nghị cũng không có ở nhà, vậy là anh vẫn còn thời gian ra ngoài tìm một công việc theo giờ …

Ôn Thừa Tường cứ thế lập kế hoạch, và cũng như thế mà làm …

***o0o***

Long Tư Nghị xuất thân là bộ đội đặc chủng, độ mẫn cảm điều tra cao đến độ người thường khó có thể tưởng tượng, cho nên đương nhiên đã phát hiện Ôn Thừa Tường nhiều ngày nay không bình thường, về phần như thế nào phát hiện, cái này phải nói đến ba ngày trước …

Cô ở văn phòng tâm đột nhiên nổi hứng muốn gọi điện thoại về nhà một lần, lại phát hiện không có ai nghe máy, khi ấy cô cho rằng Ôn Thừa Tường đã ra ngoài đi siêu thị, cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà, đến tối cô trở về, sau khi hai người giải quyết xong bữa tối rồi ngồi nói chuyện phiếm, cô ngẫu nhiên hỏi anh cả ngày hôm nay làm gì, thế nhưng nam nhân này nói dối nàng cả ngày đều ở nhà.

Điều này làm cho Long Tư Nghị cảm thấy vô cùng không vui, cô rất ghét bị lừa gạt, nhưng mà cô cũng là người bình tĩnh thực tế, một khi không biết tường tận chân tướng sự việc sẽ không kết luận bừa.

Cho nên, ngày hôm sau, tức là hai ngày trước, buổi chiều cô lại gọi điện thoại về nhà, lại phát hiện như trước không có người nghe máy.

Bữa cơm tối lại qua đi, cô cũng hỏi một câu y hệt như thế, mà cô vẫn bị lừa gạt như trước …

Ẩn nhẫn tức giận, trước ánh mắt không hiểu ra sao của Ôn Thừa Tường, cô quay lưng trở về phòng …

Ngày thứ ba, cũng chính là ngày hôm nay, Long Tư Nghị quyết định muốn biết nam nhân của cô cốt cuộc đang làm cái gì, cô không thích tư vị bị giấu diếm, cho nên cô muốn mình phải tìm được đáp án …

Sau đó, chính là hiện tại, cô ngồi ở trong xe, nhìn nam nhân đang làm cỏ ở xa xa kia …

Tâm tình có chút phức tạp, có tư vị của cảm giác đau lòng cùng những cảm giác không rõ tên khác …

Cô không xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn, sau đó một đường lái xe sau xe người kia, lại im lặng nhìn người đó vào nhà.

Cô ngồi ở trên xe rất lâu, đợi cho đến khi đúng giờ tan tầm cô mới xuống xe, vào nhà.

“Tư Nghị, cơm đã làm tốt lắm, em vào ăn đi” Khuôn mặt Ôn Thừa Tường tràn đầy ý cười ôn nhu làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, điều này cũng làm cho Long Tư Nghị thấy thoải mái, nam nhân này luôn biết cách làm cho cô cả người đền trầm tĩnh lại.

” … Thừa Tường” Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV, Long Tư Nghị suy xét vấn đề một chút liền quyết định cùng Ôn Thừa Tường nói chuyện.

“Tư Nghị, làm sao vậy?” Nhìn Long Tư Nghị gọi tên anh nhưng lại không có nói chuyện, Ôn Thừa Tường nghi hoặc hỏi lại.

Anh tổng cảm thấy cô hôm nay tựa hồ có chút trầm mặc, hình như đang có tâm sự gì đó, hai ngày qua đã như vậy, luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, làm cho anh hoài nghi có phải cô đã biết cái gì không, nhưng theo lý thì không thể đâu …

Thật ra, anh cũng không cần giấu diếm Long Tư Nghị, nhưng lại không muốn cho cô biết, cô sẽ nghĩ sao về anh chứ? Anhkhông biết, mà cũng vì thế anh đã đánh mất dũng khí nói thật, anh không thể không thừa nhận, hạnh phúc hiện tại khiến anh trở nên yếu đuối, bởi vì, anh sợ sẽ mất đi tất cả …

“Anh ở nhà một mình chán lắm sao?” Long Tư Nghị trầm ngâm hỏi, cũng không trực tiếp nói ra vấn đề trong lòng, coi như khó coi được lần đầu tiên cô nói chuyện uyển chuyển.

“Không hề, sao em lại hỏi vậy?” Ôn Thừa Tường kỳ quái nhìn Long Tư Nghị.

Vì sao lại hỏi chuyện đó? Nếu không phải cần công tác, anh hẳn là một nam nhân không thích tiếp xúc với bên ngoài. Anh thích yên tĩnh, thích đọc sách, một mình cũng không có cái gì không tốt, nhất là anh có thể ngồi ở đây chờ cô trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.