Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 24: Chương 24: Hiểu lầm




“Mời dùng bữa” Mang lên dĩa thức ăn cuối cùng, Ôn Thừa Tường làm ra một tư thế thập phần tiêu chuẩn, sau đó khẽ gật đầu, dừng một chút, liền xoay người rời đi.

Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, hắn cũng không tất yếu phải ở lại, hắn không chắc Tư Nghị có muốn hắn ở lại cùng dùng cơm hay không, liền coi như nàng không để ý, hắn cũng không muốn ở lại làm bóng đèn.

Cảm giác chua xót ngày càng dâng lên, nhưng hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn, Ôn Thừa Tường nhận ra, thì ra chính mình cũng có lúc dối trá như thế.

Mạc Văn Danh bị Ôn Thừa Tường làm cho một đầu đầy dấu chấm hỏi, động tác của nam nhân kia hiển nhiên là ý muốn rời đi, đây là chuyện gì? Lại nhìn về phía Tư Nghị đang trưng ra sắc mặt khó coi kia, hắn thông minh lựa chọn bảo trì trầm mặc, hai người này tựa hồ có vấn đề, cãi nhau sao?

Có lẽ do Tư Nghị để hắn đến đây, cho nên hai người liền cãi nhau, hay nói chiến tranh lạnh thì giống hơn, Mạc Văn Danh cứ thế tưởng tượng những khả năng mà sự tình có thể phát triển tới.

Nhưng mà, hắn nhìn Long Tư Nghị vẫn ngồi yên, cứ như thế nhìn nam nhân kia lên lầu, không nói một lời.

***o0o***

“Tư Nghị, có lẽ việc riêng của ngươi ta không nên hỏi tới, nhưng ta vẫn muốn hỏi, hai người các ngươi làm sao vậy?” Tuy rằng hắn không hy vọng Tư Nghị cùng nam nhân kia có cái gì, nhưng hiện tại hắn đến làm khách, mà hai người họ rõ ràng có gì đó không đúng, làm cho hắn thấy thực xấu hổ.

“Nếu ta nói là do ngươi, ngươi tin không?” Long Tư Nghị nghe thế thì thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mạc Văn Danh.

“Haha, Tư Nghị, ta cũng không có năng lực lớn như vậy đâu, nếu ta có thể khiến cho người các ngươi hiểu lầm, ta đây còn cao hứng nữa là” Mạc Văn Danh làm sao không biết hắn trong lòng Long Tư Nghị làm gì có địa vị gì, nhưng mà, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.

“Tư Nghị, ngươi là cố ý!” Nếu là Tư Nghị cố ý muốn cho vị tiên sinh kia hiểu lầm cũng không phải không có khả năng, nhưng mà, Tư Nghị mà cũng có lúc ngây thơ vậy sao?

“Cũng không phải là cố ý, mà cũng không hẳn là chúng ta đang cãi nhau, chẳng qua là do ngươi hiểu lầm một chuyện mà thôi” Long Tư Nghị nói có chút lấp lửng, hiển nhiên đã khơi mào trí tò mò của Mạc Văn Danh, hắn thì hiểu lầm cái gì?

“Sở dĩ nói ta không phải cố ý vì ta cũng có nói rằng có bằng hữu đến làm khách, cũng chưa nói cái gì khác, hắn nghĩ gì là chuyện của hắn. Mà chúng ta cũng không có cãi nhau gì, mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn bảo trì cái trạng thái này, lại càng không phải vì ngươi. Về phần hiểu lầm mà nói, trên thực tế hắn đâu phải là bạn trai của ta, chúng ta chỉ sống chung trong căn nhà này thôi” Long Tư Nghị nói xong còn nhún nhún vai, ra vẻ ‘ta đây vô tội’.

“Các ngươi ‘ở chung’!” Mạc Văn Danh nghe Long Tư Nghị nói xong, trực giác liền nghĩ tới hai chữ này.

“Nếu như ngươi nghĩ là có” Ở cùng nhà là ‘ở chung’, mà ở cùng phòng cũng là ‘ở chung’, chẳng qua định nghĩa của mọi người có chút bất đồng mà thôi, Long Tư Nghị trong mắt xoẹt qua ý cười.

“Tư Nghị, ngươi hẳn là thích hắn đi?” Bằng không cũng sẽ chẳng dẫn hắn đến đây, nhưng câu cuối Mạc Văn Danh không nói ra.

Lúc này ánh mắt của Long Tư Nghị nhìn Mạc Văn Danh có chút quỷ dị, dùng thanh âm trầm thấp mà nói “Ta thích hắn, nhưng cũng chưa từng nói hắn thích ta a~”

Mạc Văn Danh có chút không thể tin được những gì mình vừa nghe, làm sao lại thành kết quả như thế rồi?*

* Ý chỉ là từ trước đến nay toàn người ta theo đuổi chị, sao giờ lại thành chị theo đuổi người ta rồi, mà lại còn là Long Tư Nghị trầm ổn thành thục, khiến Mạc huynh đây không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.