Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 7: Chương 7: Ở chung [1]




Sau khi Long Tư Nghị rời đi, Ôn Thừa Tường xoay người bước vào dọn bàn, rồi lại quét tước lau sàn, nháy mắt đã là một giờ sau, nhìn thành quả của bản thân, Ôn Thừa Tường cười vừa lòng, tiến đến sofa ngồi nghỉ ngơi một chút.

Tổng thể căn biệt thự này thiết kế làm cho người ta có cảm giác quy luật rõ ràng, mang theo một ít thời thượng, nhưng không kém phần bảo thủ, không quá hoa lệ cũng không quá giản dị, lộ ra nhàn nhạt ấm áp anh rất thích nơi này, cũng rất thích nữ chủ nhân nơi đây.

Sống chung hai ngày, anh ngẫu nhiên cảm thấy nữ tử này có một cá tính đặc biệt, không chỉ đơn thuần ở gia sự, đôi khi còn lộ ra một sự hồn nhiên, tò mò cùng chăm chú, khiến người ta không thể rời mắt. Suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy cô là một cô gái dễ thỏa mãn, hai tính cách trái ngược nhưng quá dung hợp, khiến anh thực mâu thuẫn.

Nếu trước mặt là một cô gái, không có thân phận cao quý quá mức, không có sự bạo dạn quá mức, không có cảm giác khiến anh cảm thấy tự ti, có lẽ anh sẽ chẳng phải chịu đựng loại cảm giác sôi trào này.

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không dời tầm mắt lên người của cô, nhẫn nhịn không để bản thân nghĩ ngơi lung tung, nhẫn nhịn không để tâm cứ thế loạn nhịp, phải nhẫn nhịn …

Haiz, một nữ nhân như vậy, nam nhân nào sẽ xứng được đứng cạnh cô đây? Anh tuấn tiêu sái? Giàu sang quý phái? Quyền cao chức trọng? Là một nam nhân khí phách, hay ôn nhu như nước? Là thành thục ổn trọng, hay vẫn là nhiệt tình tỏa sáng? Trong lúc nhất thời, trong đầu Ôn Thừa Tường tràn ngập những mẫu nam nhân muôn hình muôn vẻ.

Haiz, lại thở dài một tiếng, Ôn Thừa Tường vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy buồn cười, anh đây là làm sao vậy, sao lại đi có những suy nghĩ kỳ quái lại dư thừa như thế?

Ôn Thừa Tường ơi Ôn Thừa Tường, ngươi đang vớ vẩn cái gì vậy, nam nhân nào sẽ xứng với Long tiểu thư thì can hệ gì tới ngươi? Dù sao biết chắc không có ngươi là được rồi, vẫn nên làm tốt chuyện của mình là được, suy nghĩ miên man cũng chẳng được gì

Không nghĩ không nghĩ, anh muốn đem toàn bộ cái ý nghĩ loạn thất bát tao này vất ra khỏi đầu, chỉ làm việc của mình là được.

***o0o***

Làm quân nhân, cuộc sống của Long Tư Nghị có quy luật, mà cũng không có quy luật, ngày thường không có công tác gì đặc biệt sẽ đúng giờ về nhà, nhưng nếu có nhiệm vụ đặc thù gì, vài ba ngày không trở về cũng là chuyện thường tình, mà cũng thật khéo, khi Long Tư Nghị tới quân đội liền nhận được mệnh lệnh cao nhất từ chủ tịch.

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Nói xong liền gác điện thoại, Long Tư Nghị vội vàng triệu tập vài người đi thi hành nhiệm vụ.

***o0o***

Ba ngày sau.

Kéo một thân tràn đầy mệt mỏi, Long Tư Nghị lê bước đến biệt thự của mình.

‘Cạnh’ một tiếng, mở cửa bước vào, cô liền thấy một bóng người đi ra.

“Long tiểu thư?” Thanh âm có chút kinh hỷ, tựa hồ còn mang theo nồng đậm lo lắng.

“Tên của tôi gọi lên thì khó nghe lắm sao?” Ngữ điệu miễn cưỡng, cô thật sự rất mệt, nhiệm vụ lần này quá mức đột ngột, liên tục ba ngày cô ngay cả nghỉ ngơi cũng không có, nếu không phải ý chí kiên cường, cô ngay cả bước đi cũng không thể. Ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô liền nói Cát Kỳ đưa cô về, còn cô ngủ một mạch tới nhà cũng không tỉnh.

” … Cô không sao chứ?” Vẫn có chút khó mở miệng, anh liền xem nhẹ vấn đề xưng hô này, cảm thấy thanh âm của Long Tư Nghị tựa hồ có chút khác, nhưng nhìn bề ngoài thì không việc gì, chẳng qua bộ dáng mệt nhọc kia quá rõ ràng, làm lòng anh có chút nhói.

Cô đã làm gì mà ba ngày liền không trở về, khiến anh lo lắng suốt ba ngày nay, nhưng tuy rằng lo lắng, anh vẫn không thể hỏi, thứ nhất là anh không nên hỏi, thứ hai là anh không thể hỏi, vô luận là quan hệ gì, với thân phận quân nhân của Long Tư Nghị, anh không thể hỏi.

“Không có việc gì, tôi muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy tôi” Thật sự không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền ổn, trước kia những nhiệm vụ như vậy cô đã làm rất nhiều, có khi tận bảy ngày đêm cũng không có ngừng nghỉ, này chỉ xem là chuyện nhỏ.

” Cô không ăn cơm sao?”

” … Có cơm để ăn sao?” Không phải là đói bụng, mà là đói đến bụng muốn dán vào lưng rồi.

” 10 phút được chứ? Cô có thể trước đi tắm một chút, tôi sẽ làm liền” Hiện đã gần nữa đêm, coi như có đồ ăn cũng phải hâm nóng lại.

“Được, 10 phút sau tôi xuống”

Nói xong Long Tư Nghị liền xoay người lên lầu, Ôn Thừa Tường nhìn thoáng qua Long Tư Nghị, có lẽ không có vấn đề gì, sau bước vào phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.