“Làm sao vậy?” Long Tư Nghị buông bát đũa, hơi nhíu mi hỏi.
“Không có gì” Ôn Thừa Tường cả kinh, không nghĩ tới bản thân vi diệu biến hóa cảm xúc mà đối phương cũng có thể nhìn thấy, lập tức sửa sang lại tâm tình, giả điềm nhiên như chưa có gì xảy ra.
Cô gái này quá nhạy cảm, chính mình phải cẩn thận, bằng không nếu cô phát hiện ra ý nghĩ của mình … Có lẽ, cô sẽ bắt đầu chán ghét anh thôi, cô sẽ cảm thấy anh là một kẻ ‘cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’.
“…” Thấy đối phương không muốn nói, Long Tư Nghị cũng không có miễn cưỡng, thật sâu nhìn thoáng qua Ôn Thừa Tường, lại tiếp tục cầm bát đũa lên ăn.
Bàn cơm khôi phục bầu không khí an tĩnh, nhưng lại mất đi cảm giác nhàn nhạt khẩn trương cùng ấm áp, thêm vào đó là một tia ngưng trọng.
Cô tức giận! Tuy rằng cô không có nói cái gì, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có biến hóa, nhưng Ôn Thừa Tường anh thì biết cô đang tức giận!
Làm sao bây giờ? Lòng Ôn Thừa Tường nhất thời hoảng loạn, tâm vốn đã bất an lại càng bất an, ánh mắt cũng bắt đầu thi thoảng nhìn cô, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết nói thế nào. Long Tư Nghị cũng không còn nhìn anh nữa, cúi đầu giải quyết bữa ăn.
“Tôi no rồi” Long Tư Nghị buông bát đũa, bỏ lại một câu sau liền lên lầu, cũng không quản anh đang có tâm tư gì.
Ôn Thừa Tường mở miệng nhưng lại chỉ thấy được bóng lưng của Long Tư Nghị, lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác bị vứt bỏ, có phải anh đã bị ghét bỏ?
Anh không phải là cố ý giấu diếm, nhưng chẳng lẽ anh thực sự phải nói rằng khi nãy tâm lý anh biến hóa? Sau đó bị cô xem như ruồi bọ một chút cũng không thèm liếc mắt, chán ghét anh?
Không, anh không muốn, anh không muốn lại bị người khác chán ghét nữa, từ nhỏ nhìn người khác gia đình ấm áp mà anh thì không, anh chỉ biết mình là kẻ bị người đời vứt bỏ, tuy rằng khi đó thực hâm mộ cũng thực ghen tỵ, nhưng là anh cũng không có oán hận. Chính là, vô luận như thế nào, anh đều là kẻ bị vứt bỏ, anh không xứng đạt được gì đó cũng không được phép tư tưởng, vì anh biết càng muốn thì lại càng mất đi nhiều, đó thực sự là một loại thống khổ.
Nói anh không có dũng khí cũng được, tự ti cũng tốt, dù sao anh cũng đã quyết định đem tình cảm của anh dành cho cô chôn sâu trong lòng, trở thành một bí mật không cho bất luận người nào biết đến!
***o0o***
Một nam nhân ngốc! Thật sự là ngốc hết có thể mà, anh tưởng rằng anh không nói gì thì cô sẽ không nhìn ra ý tứ trong mắt anh sao?
Một nam nhân trầm ổn nội liễm, nhưng lại có ánh mắt thập phần tinh thuần, làm cho cô chỉ cần có chút dụng tâm là có thể nhìn ra cảm xúc của anh, chân thật như vậy, không chút dối trá. Cho nên, dù đã cố che giấu, cô vẫn biết được cảm giác của anh.
Là tự ti, lại có một tia không tín nhiệm, cộng thêm mấy phần do dự, bất an không xác định cùng mấy phần lo lắng và dè dặt cẩn trọng …
Bỗng nhiên, đối với người nam nhân này cô cảm thấy thương tiếc.
Long Tư Nghị chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi thích một nam nhân, vì cô là một người thực tế, nhưng bằng hữu xung quanh cùng cấp dưới lại đều đoán một nửa tương lai kia của cô nhất định sẽ so với cô càng thêm cường hãn. Chính là, đó tựa hồ cũng không phải là điều cô muốn, giống như mười một nữ nhân kia, các cô đều đang đi tìm, tìm kiếm một loại cảm tình ấm áp của riêng mình, mà không phải là loại tình yêu oanh oanh liệt liệt.
Không phải tất cả mọi nữ nhân cường thế đều thích cảm giác được chinh phục, ít nhất thì cô không thích, mà Ôn Thừa Tường làm cho cô cảm giác không chút đè né, một nam nhân có thể khiến cô sinh ra hảo cảm. Chính là nam nhân này khá bảo thủ, nếu cô không chủ động mà nói, anh nhất định sẽ chỉ đứng yên không là gì cả.
Nằm trên giường, Long Tư Nghị lại nghĩ tới biểu cảm muốn nói lại thôi của anh, chậm rãi vẽ lên một nụ cười tươi, đã là một nam nhân bị động, kia cô chủ động một ít cũng tốt lắm, cùng các bằng hữu đánh cược cũng chỉ còn nửa năm, liền dùng thời gian nửa năm này bắt luôn tâm của anh làm tù binh cũng không tồi đâu