Tomboy Nổi Loạn

Chương 14: Chương 14




\\\\\\\"À. Không! Ta chỉ thấy cháu hơi giống con gái thôi. Vậy mà lại là con gái thật đấy\\\\\\\" Già Trần xua tay, cố giải thích cho tôi hiểu.

Tôi thở dài\\\\\\\"Vậy, Già đừng nói cho ai biết nhé!\\\\\\\"

Sáng hôm sau.

Tại lớp đặc biệt.

\\\\\\\"Nè! Cái bài này đó\\\\\\\"

\\\\\\\"Nhanh lên! Đáp án là gì\\\\\\\"

\\\\\\\"...\\\\\\\" Các học sinh trong lớp đặc biệt tranh thủ thời gian trước khi thi hoàn thành nốt đống bài tập chưa làm. May mà nhỏ Á Đông về kịp.

Tôi lật qua lật lại mấy quyển sách, toàn bài dễ ợt.

\\\\\\\"Sắp thi rồi, cậu có thấy lo không\\\\\\\" Âu Thần ngồi bàn bên phải tôi, khẽ hỏi.

Tôi nở nụ cười tươi\\\\\\\"Một chút\\\\\\\"

\\\\\\\"Thi dễ ợt như thế mà cũng phải lo, bó tay với em luôn\\\\\\\" Giọng nói này của Vương Thế Khải. Tôi quay về phía bên trái, đập ngay vào mắt là nụ cười tà ác của hắn ta, thấy mà ghét.

\\\\\\\"Thì sao? Kệ em\\\\\\\"

...

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông vào thi vang lên...

Chúng tôi ngồi ngay ngắn, chờ bài kiểm tra mà cô Vũ Minh sắp đưa, lòng cảm thấy hồi hộp...

Cộp Cộp! Bước chân cô vang vọng khắp lớp học yên tĩnh...

Bài kiểm tra...Đến đây nào...Khó hay dễ nhỉ...?

...Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã hoàn thành xong bài thi, tự mãn về kết quả của mình.

\\\\\\\"Giờ mới xong, em làm chậm quá đó\\\\\\\" Vương Thế Khải ngồi vắt chân, châm chọc tôi.

Hả???Giờ mới xong???

Tôi để ý đến xung quanh. Trời đất! Thần và Khải làm xong trước tôi, không thể nào. Thành tích học tập của tôi luôn đứng thứ ba là do hai người này sao? HuHuHu...Đau tim mất...

Người thứ tư xong là Mạc Y, nhỏ ngồi vuốt mái tóc dài của mình, lông mày nhướn lên vẻ kiêu ngạo...Tiếp theo là Hàn Âu Dương, sắc mặt cậu ta không biểu cảm, lạnh lùng hết mức...Kế tiếp, ủa? Không có ai vậy? Á Đông, Á Đôg đâu rồi?

Tôi nhìn về phía Á Đông, nhỏ vẫn cặm cụi làm nhưng tốc độ viết thì chậm hơn cả rùa bò. Liz Mạc và những người còn lại cũng vậy, đề bài dễ thế đương nhiên họ phải làm được rồi.

Bạn tôi ơi! Fighting Fighting nào!!!

\\\\\\\"Phù! Cuối cùng cũng xong, mệt bở hơi tai\\\\\\\" Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự đắc\\\\\\\"Cũng may mà tôi có chỉ số IQ cao đó. Hớ Hớ Hớ\\\\\\\"

Nhỏ Á Đông nhìn tôi cười gằn, giơ móng vuốt sắc nhọn ra\\\\\\\"Nói mau, bà với Vươg Thế Khải có quan hệ gì mà lại xưng anh anh, em em như thế\\\\\\\"

Chết cha! Biết nói thế nào bây giờ???

\\\\\\\"Tôi...tôi đâu...có\\\\\\\" Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao găm của Đông, mặt tái xanh.

\\\\\\\"Cô và Dương có quan hệ gì thì chúng tôi như vậy\\\\\\\" Vương Thế Khải đứng ngay sau lưng Á Đông, nở nụ cười ranh ma, đại ma đầu có một không hai của trường Minh Khánh xuất hiện rồi đây.

Á Đông sững sờ, nhỏ như bị hóa đá\\\\\\\"Thật...thật hả\\\\\\\" Lúc sau, định thần lại, nhỏ quay sang chỉ trích tôi\\\\\\\"Bà dám giấu tôi\\\\\\\"

\\\\\\\"Đâu có...\\\\\\\" Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị Vương Thế Khải kéo đi. Bỏ lại Á Đông ở phía sau...

Tôi không rõ Khải đưa mình đi đâu nữa, hắn cứ nắm lấy tay tôi kéo đi.

Chúng tôi đi như vậy đã lâu rồi.

Trong ánh tịch dương, tôi và Khải cứ đi như vậy, không tìm thấy đích.

\"Đẹp không\" Vương Thể Khải quay mặt lại, mắt hai chúng tôi bắt gặp nhau. Quả thật, lúc này trông hắn ta rất đẹp trai. (Xin lỗi, gọi hắn quen rồi không sửa được nữa)

Cái gì đẹp cơ???

Tôi ngơ ngác ngó ra xung quanh...

Woa! Chúng tôi đang đứng trên núi phía sau trường Minh Khánh.

Đứng ở đây có thể nhìn rõ được quang cảnh trường Minh Khánh.

Tôi len lén nhìn sang Khải. Ánh tịch dương chiếu lên người hắn sáng rực, không khác gì thiên thần cánh trắng cả. Từ lúc nào mà ác quỷ bóng đêm bỗng biến thành thiên thần vậy???

Phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, Khải quay đầu lại\"Sao nhìn anh chăm chú thế\"

\"Ờ...em...\" Mặt tôi đỏ ửng, biết nói thế nào bây giờ. Chẳng lẽ lại nói tại anh đẹp zai quá nên em ngắm mãi không chán ư?

Biết tôi không tiện nói ra, Vương Thế Khải nở nụ cười châm chọc rồi quay đi hướng khác\"Phong cảnh ở đây thật đẹp, nó cũng giống như em, có một vẻ đẹp tự nhiên\"

\"...\" Tôi chăm chú nghe Thế Khải nói.

\"Em biết không? Càng ngày anh càng yêu em đó\" Hắn nháy mắt tinh nghịch\"Em vẫn ghét anh hả\"

\"Đúng vậy\"

\"Sao\"

\"Em không rõ\"Trong lòng tôi thấy rất hận Vương Thế Khải nhưng không rõ tại sao lại như vậy?

Khuôn mặt Khải sát lại gần tôi, mỗi lúc một gần, môi của hắn cũng vậy...

...

Thời gian như ngừng trôi, hắn lại hôn tôi, còn vòng tay ôm lấy eo tôi nữa. Tôi cố đẩy ra nhưng...không thể...

Dưới sân trường, học sinh tụ tập trước bảng tin, người đông như kiến. Tôi và Á Đông cố luồn lách để tiến về phía bảng tin. Sự xuất hiện của chúng tôi khiến mọi người như hóa đá. Hai mắt biến thành hình trái tim to đùng đoàng.

Hừm! Xem nào!

Thứ nhất: Vương Thế Khải, Âu Thần: 100đ (Điểm tuyệt đối)

Thứ hai: Lâm Tử Hy, Mạc Y: 99,75đ

...

Cái gì đây? Sao tôi lại đứng thứ hai.

Không thể như thế được, tôi luôn tự tin về bài làm của mình, sao lại để sai chứ?

Khó chịu quá, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

\"Tử Hy, bà sao vậy?\" Á Đông đứng ngay bên cạnh, hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi.

HixHix. Tôi đứng chôn chân một chỗ...

\"Cậu ấy sao thế\" Giọng nói ấm áp của Âu Thần vang lên từ phía sau.

Á Đông lắc đầu...

Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đi\"Theo mình\" Tôi như khúc gỗ mặc cho cậu ta kéo đi. Đám đông mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi và Thần tay nắm tay dời khỏi Minh Khánh.

Âu Thần đưa tôi đi đâu vậy???

Cậu đưa tôi qua mấy con phố rồi...

Nhà Trẻ Sunflower

Chúng tôi dừng chân trước cánh cổng sơn xanh của một trường mẫu giáo.

\"Đến đây cậu sẽ thấy vui hơn. Vào đi!\" Thần nở nụ cười \Thiên Thần\ quen thuộc, đẩy tôi vào bên trong cánh cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.