Hót Hót
Í! Tiếng gì vậy nhỉ?
Lấy làm lạ, tôi nhìn về nơi phát
ra tiếng hót đó...Ối má ơi! Một con chim hồng tước đang đậu trên cành
cây đằng kia. Đẹp quá!!!
Cái đầu màu đen ngẩng cao lên hót líu lo, toàn thân chim màu cam nhạt tỏa sáng trong ánh nắng trưa.
Không rõ từ lúc nào, tôi đã tiến lại gần con hồng tước đó...
Một chút nữa thôi...Chút nữa thôi mày sẽ bị tóm đấy!!!
Một Hai Ba! Alê Hấp!
Rầm!
"Xòa xòa xòa! Chim ơi bay đi, bay cao lên" Tên Vương Thế Khải đứng ngay đó, cầm cành cây khô xua xua cho con chim bay đi.
Bị giật mình, nó cất cánh bay thật nhanh...Hờ Hờ. Hay lắm! (Giở khóc giở cười)
Còn tôi - đứa vừa nhảy ra định bắt chim giờ nằm trên đất gặm lá khô.
"Phù. Nó thoát nạn rồi" Vương Thế Khải giả bộ vuốt vuốt ngực, như vừa
trải qua cơn trấn động lớn. Rõ ràng là cố ý mà, nhìn bộ dạng đó của hắn, tôi thấy tức anh ách.
"Hành hiệp trượng nghĩa nhỉ" Xả thân đi cứu chú chim nhỏ bé cơ đấy!!! Tưởng đại ma đầu phải xơi thịt chim cơ chứ?
Sau giây phút vừa qua...Chúng tôi lại bắt đầu chặng đường gian nan, vất vả.
Cả dọc đường, tâm trí Âu Thần đang treo lơ lửng chín tầng mây, tôi thì
chỉ lo lườm nguýt họ Vương, còn hắn cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì
xảy ra. Chẳng biết làm thế nào với tên này cả...
Binh!
"Oái" Đầu tôi đâm sầm vào cái lưng phía trước. Đáng ghét! Đang đi lại stop gấp"Cậu đi đứng thế à"
Hắn gật gật đầu, tỏ vẻ dễ thương "Ưh" một tiếng..."...Này, Lâm Phong!
Tôi mà tìm ra hoa Thiên Xứ trước thì nhóc cứ liệu hồn đấy"
"Xí" Mi thua là cái chắc. Hà Hà
Vụt!
Trong khi tôi và Vương Thế Khải đang đấu khẩu với nhau, một bóng đen nhỏ bé lướt qua đầu tôi.
Lại là con chim hồng tước đó. Lần này, nhất định tao phải bắt được mày!
Tôi vội vải theo con chim đáng nguyền rủa đó, vì mày mà tao phải gặm đống lá khô trong mồm. Lần này, thịt mày cho bõ tức!!!
Con hồng tước thấy có người đuổi theo, ra sức bay đi. Mặc kệ Vương Thế
Khải và Âu Thần ra sức gọi, tôi vẫn hăng hái bắt bằng được nó...
Nấp trong bụi cây gần đó, quan sát từng nhất cử nhất động của con hồng
tước. Phải chờ cho đến khi nó lơ là thì ra tóm là vừa. Kế hoạch thật mĩ
mãn...
Được rồi! Tôi rón rén đi về phía nó...
Vồ! Aha Ha! Tóm được rồi! Nhìn con chim mà tôi kì công mãi mới bắt được đang nằm
gọn trên tay mình, lòng tôi vui sướng tột độ. Nhưng...sao thế này?
Người tôi lâng lâng như đang rơi xuống núi vậy???
"Ối! Cứu tôi với" Vực sâu như thế, phen này tan xác pháo lá cái chắc. Đi đời nhà mà rồi! Uhu Hu!
Khoảng cách mỗi lúc một xa. Tôi không muốn chết đâu! Tuổi xuân hãy còn dài mà! HicHic
Pặp!
Tưởng chừng như đã chết ngỏm rồi thì một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi. Người đó là...Âu Thần...Mặt cậu ửng hồng lên vì phải giữ tôi,
những ngón tay đang nắm chặt lấy tay tôi kia trắng bệch. Hơi ấm từ bàn
tay dần mất đi...
Xoạt!
Trong khi cậu định kéo tôi lên
bỗng dẫm vào hòn đá trơn trượt. Khiến cả hai cùng ngã xuống núi.
"HuHuHu! Xin lỗi, vì mình mà cậu cũng ngã theo" Tôi mếu máo khóc nức nở.
"Đừng vậy mà. Vì người con gái mình yêu, chút chuyện nhỏ nhặt này đâu có đáng gì"
Hả??? Đây là lần thứ hai cậu ấy nói câu này...
Tôi ngơ ngác, cố hỏi lại"Cậu..."
"Ừm" Thần quả quyết, dường như phải lấy hết can đảm, cậu mới mở miệng
nói ra được câu này. Nhưng, giờ cũng đã hết rồi...! Chúng tôi sắp đi gặp Tử Thần...
"Cẩn thận. Bám chắc vào" Gió vù vù thổi qua tai tôi không cánh mà bay...Cả tôi lẫn Âu Thần đều dừng lại trên không..."Bám
chắc vào tay tôi"
Là...là Vương Thế Khải!!! Hắn cũng đến rồi...
...
Tôi không biết nên vui hay buồn đây? Vui vì mình chưa chết, còn buồn
vì...Khải cũng treo lơ lửng như tôi và Thần. Hơn nữa, thứ duy nhất hắn
bám vào là gốc cây khô gần đó...