Sáng hôm sau...
\\\"Ê!Có nghe tin Liz được một anh chàng đẹp trai cứu không?\\\"
\\\"Nghe rồi,nghe rồi! Hix! Không biết anh ấy học trường nào nhỉ?\\\"
\\\"Hình như người này từng giúp Hoàng tử Âu Thần bắt trộm\\\"
\\\"Oa! Người đâu mà tuyệt vời thế!\\\"
Cả trường Minh Khánh như muốn nổ tung. Mọi người còn truyền tay nhau
thứ gì đó nho nhỏ. Tôi và Á Đông cố luồn lách, chen lấn cuối cùng cũng
vào được lớp. Tôi thở dài ngao ngán, không ngờ nhỏ Liz dám tung tin cho
cả trường biết. Không biết là điềm lành hay dữ đây?
Thấy mọi người
bàn ra tán vào, bệnh hám zai của Á Đông lại tái phát. Nhỏ giật lấy tấm
ảnh trên tay nữ sinh bên cạnh, chạy đến chỗ tôi, hai mắt sáng như
sao\\\"Bà...bà xem, anh chàng này đẹp trai quá!\\\"
Mặc cho nhỏ cứ
lay vai, tôi thừ người ra\\\"Người trong ảnh là tôi chứ ai\\\" Con nhỏ
Liz đáng ghét, thì ra hôm qua nhỏ lén chụp ảnh tôi.
\\\"Hả?\\\" Tách...Tôi nghe rõ tiếng vỡ vụn trong người Á Đông. Thất vọng rồi sao?\\\"Bà đẹp trai đến vậy ư?\\\"
\\\"Bà không nhìn thấy chiếc vòng bà ngoại tôi tự làm cho tôi trên cổ đó hả? Mà bà đừng quên tôi là một Tomboy đó nha!\\\"
Á Đông sán lại tôi như mèo nhìn thấy mỡ, chắc lại có ý đồ gì đây\\\"Ờ ha! Mà bà nói tên là gì?\\\"
\\\"Lâm Phong\\\"
Tôi vừa nói dứt câu, nhỏ chạy đến đám đông, tay làm thành cái loa, la
lớn\\\"Tưởng gì chứ anh chàng này tên là Lâm Phong, sinh ra trong một
gia đình danh gia vọng tộc\\\"
Lập tức, cả đám nhốn nhốn lên, nghe
những câu chuyện mà Á Đông bịa ra. Đúng là cái lũ...
\\\"Hừm! Cô Vũ Minh bước vào lớp. Mọi thứ trở lại như thường, lớp học
yên lặng. Tôi có thể nghe rõ tiếng lá phong rơi ngoài cửa sổ. Không hổ
danh là Bà La Sát. Vừa bước vào lớp đã thế này thì...\\\"Cô đọc tên ai,
em đó dọn sách vở đến phòng số tám học\\\".
Ủa, sao lại như vậy? tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
\\\"Lâm Tử Hy...Khâu Á Đông...Hạ Gia Anh...Ba em chính thức được chọn
vào lớp đặc biệt do tôi làm chủ nhiệm\\\" Cô Vũ liếc nhìn chúng tôi.
Cái quái gì vậy? Lớp đặc biệt? Mà sao tôi vẫn không tránh được chuyện cô Vũ làm chủ nhiệm vậy nhỉ?
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến tất cả học sinh trong lớp như bị hóa đá hết lượt.
\\\"Dọn sách vở đi!\\\"
\\\"Dạ\\\" Bị cô Vũ giục, tôi luống cuống cất sách vở vào cặp, đi ra ngoài.
Ba chúng tôi quay lưng về lớp, có thể cảm nhận được biết bao con mắt tiếc nuối dõi theo chúng tôi.
Tôi cứ men theo hàng lang, đi thẳng về phía trước. Oh yeah! Đến nơi rồi, phòng số tám ở kia.
Trước mắt tôi là một lớp học được trang bị hiện đại, trông như căn nhà
nhỏ. Trên các cửa sổ có rất nhiều chậu hoa hồng, tôi cực kì thích hoa
hồng, nó tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt. Lớp học này cách biệt với
bên ngoài, cảm giác thật yên bình.
Cửa lớp hé mở, xuất hiện một bóng người trông rất quen. Sống mũi cao,
nước da trắng mịn, mái tóc màu đen bị gió làm rối. Đôi mắt nâu nhìn
thẳng vào chúng tôi. Chẳng phải cậu ta là Âu...Thần sao? Không thể nào,
nếu cậu ta nhìn thấy tôi thì coi như tàn đời. HixHix.
\\\"Các cậu
cũng là học sinh của lớp đăc biệt hả?\\\" Âu Thần nở nụ cười thiên thần
với chúng tôi. Tên này có vẻ dịu dàng ha, nhưng ta vẫn phải đề phòng.
\\\"Phải rồi\\\" Á Đông chạy đến trước mặt cậu ta. Trời đất! Bệnh hám
zai của nhỏ lại lần thứ N+1 tái phát. Đường đường là Hot Girl của Minh
Khánh mà lại cư xử thiếu ý thức như vậy, thật mất mặt cho phái nữ!
Âu Thần nhìn Á Đông, vui vẻ nói\\\"Hi, vậy các cậu vào đi!\\\" Bộ tưởng đây là nhà mi chắc.
Tôi lướt qua mặt hắn. Phù! Coi như ổn rôi! Vừa bước vào lớp, đập vào mắt tôi là hai nam sinh nữa.
Người ngồi bên trái là chắc là Vương Thế Khải vì trông cử chỉ, điệu bộ
của hắn tỏ ra rất ngang ngược. Nhưng, xem ra tên này còn có sức hút hơn
cả Âu Thần. Mái tóc dài dài màu nâu rũ xuống. Nước da trắng hồng, căng
mịn. Đường nét trên khuôn mặt khá hoàn hảo. Sống mũi cao, đôi môi hồng
quyến rũ. Tròng mắt màu đen như đá lưu ly. Tên này đúng là bên trong
phong nhã, ra ngoài hào hoa như lời đồn thổi.
Vương Thế Khải phát
hiện ra tôi đang nhìn cậu ta, liền quay sang nhìn tôi cười khẩy. Ngay ở
ấn tượng đầu đã thấy ghét rồi. Tôi chẳng thèm nhìn tên tự cao tự đại đó. Tiếp tục để ý đến người còn lại.
Nếu tôi đoán không nhầm người kia là Hàn Âu Dương. Tam đại tướng quân trường Minh Khánh đều ở đây. Nghe
nói, Dương là người lạnh lùng, khó gần. Quả không sai, tôi đứng cách cậu ta không xa đã thấy ớn lạnh sống lưng.
Trời ơi đất hỡi, tôi có nằm mơ không vậy? Được học cùng với ba tên Super Idol của Minh Khánh. Mà kể ra ba tên kia cũng rất vinh hạnh vì được học cùng với tôi - Hot Girl
Minh Khánh, công chúa Ấn Sương.
Cạch...Cánh cửa lớp học bật mở...
Bốn bóng người từ từ bước vào
lớp. Nụ cười trên khuôn mặt tôi vụt tắt. Trời đất! Hạnh phúc đến với tôi chưa được bao lâu...Hai người đằng sau tôi không biết nhưng hai người
đằng trước thì...
\\\"Xin chào! Lại gặp nhau rôi, bạn Lâm\\\" Giọng nói của Mạc Y bắn thẳng vào tôi.
Không khí trong phòng trở nồng nặc mùi thuốc súng. Dường như sự chú ý của mọi người ở đây tập chung vào tôi và nhỏ.
Tôi cố nở nụ cười vẻ thân thiết lắm để giũ gìn hình tượng\\\"Ồ! Không
ngờ lại được học cùng với bạn Mạc đây\\\" Thích bắn tỉa với ta hả? Mi
thua là cái chắc...Bùm...Bùm...
Xí! Mạc Y hất cằm, ra vẻ tiểu thư
đi đến bàn đầu tên. Đừng cậy mi là con gái của hiệu trưởng thì ta sợ
nha! Theo sau là nhỏ Liz, nhỏ còn liếc xéo tôi và Á Đông. Chết, phi vụ
hôm qua không biết nhỏ ta...Tôi lén nhìn Á Đông, mặt nhỏ đầy sát khí.
\\\"Mười người các em đến đủ rồi sao?\\\" Giọng nói lạnh lùng pha chút
tà ác của cô Vũ vang lên từ phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Cô đi thẳng về phía bàn giáo viên\\\"Các em là những học sinh ưu tú nhất được nhà trường gộp lại, học cùng một lớp. Đó là \\\Lớp Đặc Biệt\\\.
Giờ các em tự chọn chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu vào tiết thứ nhất\\\".
Nhìn thấy mọi người đã tìm được chỗ ngồi, chỉ còn mình tôi. Tôi vội
chạy đến chỗ duy nhất còn trống, ngồi zô đó. Kể ra vị trí này cũng khá
\\\phong thủy\\\.Quay sang bên trái là...là Vương Thế Khải, nhìn sang
bên phải thấy...thấy Âu Thần.
Chu Choa! Thế nhỏ Á Đông đâu rồi? Tôi ngó xung quanh thấy nhỏ ta ngồi cạnh cậu bạn khó gần Hàn Âu Dương.
\\\"Thay x vào phương trình này, ta có kết quả là...\\\" Cả tiết học,
dường như chỉ có cô Vũ Minh nói. Còn cả lớp thì chăm chú nghe giảng.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông hết tiết vang lên. Lập tức, bên ngoài xuất hiện nhiều bóng đen nhòm ngó vaò trong lớp. Tiếng xì xào, bàn tán phá vỡ bầu không khí
yên tĩnh. Tôi tò mò ngó ra đằng sau, trời đất! Cả một biển người. Nếu cứ thế này thì cánh cửa lớp sẽ bị quá tải, tôi nhìn lên bàn giáo viên, chờ một vị cứu tinh.
\\\"Giải tán hết cho tôi! Các em biết đây là đâu
không mà dám đến hả? Những ai bước chân tới đây đều bị hạ một bậc hạnh
kiểm\\\" Cô Vũ gầm lên khiến đám dân tình ngoài cửa mặt tái xanh, bỏ
chạy tán loạn.
Yên tĩnh...Yên tĩnh...Cô Vũ đã đi khuất, tôi thở
phào nhẹ nhõm. Giờ mới để ý, trong lớp chỉ còn mình tôi và hai người
khác. Mọi người đã đi đâu hết rồi, kể cả nhỏ Á Đông cũng mất tăm.
\\\"Xuống phòng nhạc đi!\\\" Giọng nói ấm áp của Âu Thần vang lên. À,
đúng! Tiết hai là tiết nhạc, mọi người đã đi xuống phòng nhạc lâu rồi.
\\\"Haiz! Phiền chết đi được. Thần, hay cậu dìu tôi đi nha!\\\" Tên
Vương Thế Khải uể oải, ngáp ngắn, ngáp dài. Xem ra hắn ta vừa có giấc
ngủ ngon lành.
Tôi quay sang nhìn Âu Thần, cậu ta vẫn điềm tĩnh\\\"Giờ không phải là lúc đùa giỡn như vậy đâu, ta đi thôi!\\\"
Tôi chẳng thèm xem hai tên này diễn vở kịch mỹ nam, đi thẳng về phía
cửa lớp, với lấy tay vịn cửa, định bước ra ngoài. Vừa lúc đó, một cánh
tay to khỏe chặn đường tôi. Điềm dữ, điềm dữ đây!
\\\"Tôi đi trước, cô ở lại khóa cửa. Hôm nay học hai tiết thôi\\\" Tên
chết tiệt Vương Thế Khải ghé sát mặt tôi, nở nụ cười ma mãnh.
Cái
tên khỉ gió này, còn lâu ta mới chịu đi sau mi. Tôi cố ghìm giọng, quyết hơn thua với hắn\\\"Sao bạn Vương lại nói vậy, rõ ràng tôi đứng gần cửa hơn, đương nhiên tôi sẽ đi trước\\\"
\\\"Hơ Hơ Hơ! Vậy để xem bạn Lâm làm được không?\\\" Họ Vương kia dám thách thức trắng trợn với tôi, đồ khốn nạn.
Tôi cố đẩy cánh tay của hắn ra, nhưng hắn khỏe như voi ý. Không được,
Lâm Tử Hy, mày không thể nhụt trí. Dù thế nào tôi cũng là anh hùng đường phố, sao có thể thua tên trời đánh đó được.
Tôi đẩy...Tôi đẩy...đẩy...đẩy...đẩy...Vẫn không được.
Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, máu sôi lên sùng sục. Tay nắm chặt nắm đấm, túm lấy cổ áo hắn\\\"Tránh ra!\\\"
Âu Thần lo lắng nhìn chúng tôi\\\"Khải à, dù gì cậu ấy cũng là con gái, mình nghĩ cậu nên...\\\" Đúng, đúng rồi đó. Đường đường là đấng nam nhi mà đi bắt nạt một cô gái yếu đuối (Không có yếu đuối đâu nha)
Vậy mà tên Vương Thế Khải xem lời Âu Thần nói như gió thổi ngoài tai\\\"Hơ! Đây là chuyện riêng của tôi, không lên quan đến Thần\\\" Hắn cố tình
trêu tức tôi\\\"Tức rồi hả? Tôi không tránh\\\"
Ánh mắt chúng tôi giao nhau...
Xẹt...Xẹt...Tôi và hắn đang đọ mắt...
Âu thần nhìn chúng tôi, thở dài\\\"Vậy mình đi trước\\\"
\\\"Cậu đi đi!\\\" Chúng tôi đồng thanh đáp, vẫn không ngừng đọ mắt.
...
Thời gian trôi đi, không biết chúng tôi đã đọ mắt bao lâu rồi. Hai mắt
tôi đau rát, chết rồi! Không chịu được nữa rồi. Nhìn thấy Vương Thế Khải vẫn bình thản, công nhận tên này giỏi thật. Tôi không chịu bỏ cuộc,
không muốn thua tên đó. Cuối cùng, đành phải nghĩ kế sách thôi.Kế gì bây giờ, nghĩ... ? Trời ơi, đầu tôi trống rỗng. Nghĩ nhanh lên, hai mắt
không thể chịu đựng thêm, rát quá,...
Boong! Một hạ sách lóe lên
trong đầu tôi. Đằng nào cũng cùng đường rồi, giờ mà bỏ cuộc thì mất mặt
lắm. Đành dùng đến nó vậy...
Một...Hai...Ba...Alê Hấp!
Bốp!
Cú đấm như trời giáng trúng mặt tên đại ma đầu đó. Bị đánh bất ngờ,
Vương Thế Khải không kịp tránh, ngã lăn ra đất. Hắn ôm mặt, trừng mắt
lên với tôi, trông bộ dạng thật thảm thương\\\"Cô...Cô chán sống rồi
hả?\\\"
\\\"Thế nào, tôi thắng rồi nha! Đi trước đây, Bye!\\\" Tôi
quay phắt đi, không thèm ngoảnh mặt lại, bỏ mặc tên Vương Thế Khải ở
phía sau. Đáng đời mi, từ giở bỏ tính xấu đó đi!
Tôi lững thững đi trên hành lang. Ủa? Sao hôm nay lạ vậy? Không còn nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi của các học sinh khi nhìn thấy tôi. Mặc
kệ! Thế này cũng tốt, đỡ bị tra tấn lỗ tai. HaHa
Chẳng bao lâu,
tôi đã đứng trước cửa phòng học nhạc. Tôi lấy hơi thật sâu, đẩy cửa đi
vào. Trước mắt tôi, thầy giáo Đại đang chơi bản nhạc của Back. Thấy có
tiếng động, thầy Đại dừng lại, liếc nhìn tôi\\\"Tan học rồi sao giờ hai
em mới tới?\\\"
Hả??? Tan học rồi sao? HixHix. Chỉ tại tên khốn Vương Thế Khải đó. Tôi ấp úng, run cầm cập\\\"Dạ! Em...em...\\\"
\\\"Không cần giải thích nữa, tôi và cô Vũ Minh quyết định phạt hai em
cọ rửa sân bóng rổ\\\" Thầy Đại nghiêm nghị. Lạ thật, từ nãy đến giờ
thầy Đại hết nhìn tôi lại nhìn ra phía sau tôi, bộ có cái gì ở đằng sau
ư?
Tôi quay mặt lại, không...không thể tin được, tên Vương Thế Khải đứng lù lù phía sau. Mặt hắn lạnh tanh, không chút biểu cảm. Thì ra tên này đi theo tôi từ nãy.
Mười lăm phút sau...
Bầu trời đã về đêm, nhiệt độ lại giảm xuống. Tôi quên mang áo khoác, toàn thân nổi da gà, mặt mày xanh xao.
\\\"Nè! Cậu không làm hả?\\\" Tôi tức giận quắc mắt lên nhìn tên Vương
Thế Khải nãy giờ im lặng. Hắn thản nhiên ngồi nhìn tôi hì hục cọ rửa sân bóng rổ. Lỗi cũng đâu phải của riêng tôi mà một mình tôi làm chứ, chính hắn là người gây sự trước...HixHix
Đồ đáng ghét!
Ơ! Trên mặt Vương Thế Khải có vết gì đó. Tôi cố nhìn
kĩ khuôn mặt hắn. Chết! Đó là vết do tôi đấm hắn. Nhìn thấy vết thương
có \\\sức ảnh hưởng nghiêm trọng\\\ đến khuôn mặt đẹp trai đó, trong
lòng tôi có một cảm giác tội lỗi. Phải chăng, lúc đó tôi hơi...
Tôi lấy hết can đảm đi đến cho Vương Thê Khải, chìa tay ra\\\"Cậu...cậu cầm lấy cái này đi, lúc đó tôi có hơi quá tay...Cho tôi xin lỗi...!\\\"
Thấy tôi hành động kỳ quặc, tên Vương Thế Khải kia thoáng ngạc nhiên.
Lúc sau, hắn lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói\\\"Tôi không cần đồ con
gái hơi tí là động chân động tay như cô lo\\\".
Cái gì? Tôi đã nể
tình bạn học cùng lớp đưa miếng Urgo dán vết thương, vậy mà hắn không
nhận, còn bảo tôi là \\\Đồ con gái hơi tí là động chân động tay\\\. Bộ
tên này chán sống rồi hả? Tôi tức run người, hai tay nắm chặt nắm đấm.
Nếu có thể, tôi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên họ Vương đáng ghét đó.
\\\"Giờ tôi đã hiểu rõ con người thật của cô\\\" Vương Thế Khải nhìn tôi châm chọc.
Chết! Tôi đã đi quá rồi, hình tượng nữ sinh gương mẫu tôi phải cất công gây dựng bao lâu nay...Chỉ vì một phút lầm lỗi đã bị tên họ Vương nắm
được chóp. HuHuHu! Tiêu rồi!
Tôi không muốn bị đuổi ra khỏi nhà,
không muốn trở thành trẻ mồ côi chút nào. Nghĩ đến đó, mặt tôi tái xanh. Phải...phải giữ gìn hình tượng của mình chứ, Lâm Tử Hy!
Tôi làm bộ như không nghe thấy Vương Thế Khải nói, cố nở nụ cười tươi như hoa
thược dược được mùa\\\"Hi! Cầm miếng dán này đi, tôi thành thật xin lỗi
mà\\\" Để tiểu thư phải thành tâm xin lỗi như vậy mà hắn vẫn không biết
điều chút nào, mặt tỉnh bơ. Tôi đành tiến lại gần hắn\\\"Vậy, để tôi
dán...!\\\"
\\\"...\\\" Họ Vương không nói gì, ngồi yên như cún con. HiHi, kể ra có con cún đẹp zai như vậy cũng sướng.
Do bị khuất bóng đèn nên tôi phải ngồi sát Vương Thế Khải mới nhìn rõ
được vết thương. Khoảng cách của chúng tôi mỗi lúc một gần, tôi có thể
cảm nhận được hơi thở của hắn. Tôi cẩn thận dán miếng Urgo. Sao...sao
thế này? Mặt hắn ửng hồng ư, tôi có bị hoa mắt không vậy? Tôi nghe rõ
tiếng tim mình đập loạn xạ, và cả tim hắn cũng...Thật không ngờ, cũng có lúc tên này Cool đến vậy