Phải tốm bao công sức tôi mới tìm được nhỏ Khâu tại nhà ăn đêm của trường.
"Hả? Cả Âu Thần và Vương Thế Khải đều biết bà là Tomboy rồi! Thế mấy
người đó có kêu ca gì không" Á Đông vừa nghe tôi kể lại hết sự tình liền phụt ngay ngụm trà trong mồm ra. Thật mất vệ sinh hết chỗ nói!
"Ờ, thì...Chẳng bảo gì cả" Mà có muốn bảo gì thì hai tên đó cũng đâu có gan nói trước mặt tôi chứ!
"Vậy Hy còn lo chuyện gì nữa"
"HixHix. Bà không biết đâu, tên Vương Thế Khải bắt tôi đăng kí thi Miss Cook đó" Xem ra, Á Đông tỏ ra rất quan tâm, tôi bèn tâm sự với nhỏ phi
vụ chiều nay.
Một giây...Hai giây...Im lặng!
"Ôi hahaha!
Cười bể bụng mất" Xì! Con nhỏ đáng ghét, còn dám chọc quê bản cô nương.
Nếu đây không phải ở trường học, có lẽ nhỏ Đông đã lãnh vài trưởng
rồi"Ê! Cái đứa từ khi sinh ra chưa vào bếp lần nào như bà thì thi thố
cái nỗi gì. Chẳng lẽ lại trượt vỏ chuối"
Cái gì mà trượt vỏ chuối?
"Khâu Á Đông! Bà quá khinh tôi rồi"
Tôi tức giận bỏ mặc con nhỏ đáng nguyền rủa đó ở trong quán, một mình đi ra ngoài, mặt hằm hằm sát khí.
Đêm ở thành phố Ấn Sương nhộn nhịp hơn bao giờ hết, đèn đường thắp sáng trưng, từng dòng người tấp nập, đổ xô ra phố. Không khí sôi nổi được
bao bọc bởi màn sương trắng mờ ảo, gợi cho ta những cảm giác như lạc vào cõi tiên.
Khịt Khịt!
Woa! Mùi bánh bao thơm quá!
"Ôi, Già Trần" Đứng từ ngoài đường, tôi đã nhìn thấy già Trần với tư thế đọc báo quen thuộc. Ấy, sao không nhân cơ hội này nhờ già chỉ bảo cho
vài tuyệt chiêu nhỉ? Ý tưởng mới nảy lên trong đầu tôi.
Bụng nghĩ
thế nào bèn hành động ngay, tôi phi thẳng vào quán nhanh như tên bắn.
Vừa nhìn thấy vị khách vô lễ, già đẩy cao gọng kính lên gần mắt, cố nhìn cho rõ người đứng trước mặt"Tiểu Hy à"
"Vâng! Là cháu đây. Lâu lắm không gặp, nhớ già lắm đấy ạ"
Già Trần cười tươi như hoa buổi sáng, đem cho tôi đĩa bánh bao nóng
hổi, miệng lẩm bẩm"Con nhóc này chỉ giỏi nịnh. Thôi, nói đi! Có chuyện
gì cần nhờ tới ta nào"
Oái! Sao già tinh thế, chuyện lần trước tôi
là Tomboy cũng bị phát hiện ngay tức khắc, đến lần này cũng bị đoán
trúng tim đen"À...Cháu muốn nhờ...Ch...uyện là thế này..."
Đây là lần thứ hai tôi đem kể chuyện này cho người khác, mong là già sẽ không như con nhỏ Khâu bội bạc kia.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, già khẽ nhíu mày.
Hãy mở chút lòng từ bi đi ạ! Amen!
"Vậy, chiều mai hai giờ tới nhà ta ở khu phố bên kia. Nhớ gọi thêm cả
hai người bạn cùng đến" Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùg già cũng đồng ý
thu nạp đứa đệ tử ngốc nghếch này.
Tôi cảm động, sống mũi trở nên cay cay"Già Trần là tốt nhất"
"Thôi thôi! Mau lo làm chân phụ bếp cho ta tối nay đi. Không làm ăn cẩn thận thì mai đừng đến gặp ta"
Cái gì???
Sao số tôi khổ thế này cơ chứ???