Người đó có
phải là tiểu thư xinh đẹp Mạc Y không???
Trong đầu
tôi đặt ra dấu hỏi lớn khi nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn đang ngồi
trên chiếc giường công chúa được đặt gần cửa sổ.
Mái tóc
vàng rũ rượi che đi khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt vì mệt mỏi. Đôi mắt
nâu thất thần nhìn xuống con gấu đặt trên giường. Trông dáng vẻ gầy gò, yếu đuối
ấy thật tội nghiệp. Khóe mắt tôi bỗng thấy ran rát, sống mũi trở nên cay cay.
"Chị ấy
đã trải qua cơn sốc nặng" Liz Mạc cố nén cơn nấc, từ từ bước đến bên giường
bệnh"Chị...hôm nay có nhiều người đến thăm lắm đấy"
Mạc Y sợ
hãi nắm chặt lấy chiếc chăn, run rẩy"Mấy người...mấy người đừng hại
tôi...Tôi sợ..."
"Họ là
những người bạn tốt của chúng ta, chị nhìn xem" Liz có chấn an tinh thần của
chị họ, vẻ mặt cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nghe vậy, Mạc
Y ngẩng khuôn mặt hốc hác lên. Đột nhiên, nhỏ nở nụ cười tươi rói, liếc nhìn
các vị khách đứng bên ngoài cửa, mồm lẩm bẩm"Bạn tốt...bạn tốt"
Cuối cùng
cũng có một người bước vào phòng khiến cả tôi chuyển từ ngạc nhiên đến kinh ngạc.
Đó là Khâu Á Đông!!!
"Nói
thật tôi cũng không ưa gì cô nhưng...tận mắt chứng kiến bộ dạng thê thảm của cô
lúc này, sự tức giận của tôi cũng nguôi ngoan đi phần nào" Đúng là bà bạn
thân từ nhỏ có khác, ăn nói ngay thẳng mọi lúc mọi nơi.
Thấy vậy,
các học sinh lớp đặc biệt đều bước vào, sắc mặt ai nấy đều ủ rũ như tàu lá chuối.
Đại Nhất Nhất
mếu máo, chìa giỏ bánh thơm nức mũi ra trước mặt Mạc Y - có thể gọi là bệnh
nhân tâm thần.
"Công
chúa Y Y xinh đẹp ơi, mau khỏe lại nhé! Nhìn cậu, mình không kiểm soát được nước
mắt nè. Hức Hức"
"Đúng
đó, tôi sắp sưng vù cả mắt lên này" Hạ Gia Anh đứng ngay bên cạnh, nhẹ
nhàng đưa chiếc khăn giấy lên lau những giọt nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt đẹp
trai.
Vù Vù...
Những hình ảnh
cảm động ấy đã in sâu vào đôi mắt đỏ hoe của tôi - kẻ duy nhất còn đứng chôn
chân ở ngoài cửa. Chẳng hiểu sao, tôi không thể nhúc nhích thêm được bước nào.
"Sao
thế" Vương Thế Khải như đã biết trước câu trả lời còn cố tình hỏi tôi. Bộ
hắn muốn chết chắc.
Đột nhiên,
tên này nổi hứng chạy về phía sau, dùng hai bàn tay thon dài khẽ đẩy tôi vào
trong.
Còn Lâm Tử
Hy tôi bị đẩy bất ngờ, chúi đầu về phía trước, cũng may họ Vương kịp kéo lại, nếu
không chẳng còn mặt mũi nào đối diện với mọi người xung quanh.
Vừa thấy
tôi, Mạc Y tròn xoe mắt, trông thật đáng yêu. Nhỏ đưa tay lên vân vê mái tóc
dài của mình. Đó là cử chỉ quen thuộc của công chúa Minh Khánh mỗi lúc đang suy
nghĩ điều gì đó.
Thôi chết,
nếu nhỏ mà nhớ ra tôi thì...tiêu đời!!!
Quả không nằm
ngoài dự đoán của tôi, nhỏ Y giơ ngón trỏ run run về phía tôi, thều thào"Cậu
là Lâm..."
Cầu xin
chúa trời hãy phù hộ cho con chiên bé nhỏ của mình. Mọi người cũng bắt đầu lo lắng,
vẻ mặt ai nấy tái xanh cả lên.
Chúa, ngài
có nghe thấy lời cầu nguyện của con không???
"A, nhớ
rồi"
Mạc Y bỗng
bật dậy, liếc nhìn tôi, toàn thân đang cứng đơ một cái từ đầu đến chân"Cậu
là Lâm Chi à"
Lâm Chi???
Cái tên
quái gở gì thế? Vừa nhếch nhác vừa quê mùa. Tức chết đi được!!!
Thôi bỏ đi,
đằng nào nhỏ cũng có bình thường đâu. Nghĩ đoạn, tôi khẽ gật đầu, thở phào nhẹ
nhõm, len lén nhìn biểu cảm của nhỏ"Đúng...đúng rồi"
"HaHa.
Trúng rồi" Mạc Y nở nụ cười tươi rói trông thật ngây ngô. Tôi thề rằng đó
là nụ cười trong sáng nhất của nhỏ từ trước tới nay, thật đấy!!!
Chẳng hiểu
sao, tôi lại có linh cảm xấu về điều này...Cứ như đang có ai diễn phim ấy!!!
Ui, Lâm Tử
Hy! Mày bị điên rồi à, đầu gì mà chứa toàn những suy nghĩ vớ vẩn???