Tomboy Nổi Loạn

Chương 6: Chương 6




Tối hôm sau...

Tôi đến quán Ông Già. Vừa nhìn thấy tôi, già Trần vui vẻ\\\"Ồ, Lâm Phong! Ta còn tưởng cháu không đến nữa\\\"

\\\"Đâu có, tại cháu bận quá!\\\"

...

Cả buổi tối, tôi chạy đi chạy lại, làm chân phục vụ cho già Trần...

\\\"Lâm Phong, chuẩn bị sẵn hai đĩa bánh\\\"

...

\\\"Hết đĩa rồi, đem rửa đi Phong!\\\"

...

\\\"Lâm Phong! Không được ngủ trong khi làm việc\\\"

...

Haiz! Mệt quá đi! Sự xuất hiện của một \\\Handsome Boy\\\ khiến quán Ông Già trở nên đông khách. Mà họ đâu phải là khách bình thường chứ, thi nhau gọi món...Ặc ặc...Tôi bị quay như chong chóng trong cái quán nhỏ bên lề đường...HixHix...Giờ tôi mới biết già Trần là người rất nghiêm khắc...mất cả hình tượng ban đầu.

Cạch...Cánh cửa gỗ từ từ khép lại...

Phù! May quá!

Sau khi quán đóng cửa, tôi đi lang thang trên phố, cầu mong lần này không phải cứu ai nữa.

\\\"Lâm Phong\\\" Một giọng nói ấm áp vang lên, nếu tôi đoán không nhầm thì giọng nói này của Âu Thần. Sao cậu ta lại biết tên tôi nhỉ (Thì cái lần Á Đông bô lô ba la cho cả trường đó). Cậu bạn này ở đâu vậy?

Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt tôi là một trong tam đại tướng quân trường Minh Khánh - Âu Thần. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào tôi, mái tóc màu đen bị gió làm rối. Cậu ta diện chiếc áo T-shirt cùng với quần jean, chân đeo giầy thể thao hãng Adidas.

Một vẻ đẹp khá giản dị, khác xa với tên họ Vương tự cao tự đại, luôn cho mình là trung tâm của vụ trụ. (Sao lại nhớ đến người ta vậy?) \\\"Là...cậu hả?\\\" Tôi ấp úng, nói không nên lời.

Cậu ta đến gần tôi, nở nụ cười \\\Thiên Thần\\\\\\"Ừm. Là mình, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Hi\\\"

\\\"...\\\"

\\\"Cảm ơn cậu vì lần trước\\\" Mặt Thần ửng hồng, thật cute. Tôi có thể cảm nhận được cậu là một thiên thần mang trên mình đôi cánh trắng.

\\\"À...Không có gì đâu...Thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp mà...HaHa\\\" Tôi gãi đầu, cười như con tắc ngơ. Í, thằng tắc ngơ mới đúng! Chỉ mới gặp có tẹo mà cậu ta nhớ dai như vậy, không biết chỉ số IQ cao bao nhiêu đây?

Bỗng, Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đi. Bàn tay tỏa ra hơi ấm đến kì lạ. Đôi tay này rất giống với tay của Vương Thế Khải hôm ở cửa hàng Sun Shine (Vương Thế Khải: Lần thứ hai rồi, nóng tai phải quá đi mất!)

\\\"Cậu làm gì vậy?\\\" Hành động kì lạ của Âu Thần khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, hét lên ầm ĩ.

Cậu ta không quay mặt lại, khẽ nói\\\"Trật tự đi nào! Mọi người đang nhìn chúng ta đó\\\"

Hả???Đang nhìn???

Tôi len lén nhìn ra xung quanh...

Quả...Đúng như lời Âu Thần nói, người qua lại trên phố đều nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ pha chút kì quặc. Bộ, không thấy hai tên mỹ nam \\\nắm tay\\\ nhau bao giờ hả?

Xí!

Cái gì???Nắm tay???

Oh My God!

Cả người tôi như hóa đá, mặc cho Âu Thần kéo đi...

...

Khi định thần lại, trước mắt tôi là cửa hàng Sun Shine. Cậu ta đến đây làm gì nhỉ? Trong đầu tôi đặt ra một dấu hỏi lớn.

Đây là nơi Tam đại tướng quân chúng tôi hay đến... Tôi sực nhớ ra câu nói của Vương Thế Khải. Chẳng lẽ...

\\\"Vào thôi\\\" Âu Thần kéo tôi vào trong. Thiệt tình, chẳng thèm để ý gì đến sắc mặt của người khác.

...

\\\"Cửa hàng Sun Shine xin chào quý khách\\\" Âm thanh từ bộ loa trên cửa kính vang lên mỗi khi có người đẩy cửa vào.

Lập tức, một người phục vụ chạy đến vẻ cung kính\\\"Âu thiếu gia, xin mời đi theo hướng này ạ!\\\"

Âu Thần kéo tôi đi theo chỉ dẫn của người phục vụ bàn, dừng lại trước bàn trong cùng.

Đập vào mắt tôi là hai bóng người quen thuộc: Vương Thế Khải và Hàn Âu Dương.

Sắc mặt Hàn Âu Dương không biểu cảm, đúng là lạnh lùng hết mức. Còn...Vương Thế Khải, hắn ta...hắn ta nhìn tôi vẻ khó hiểu. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trời ơi đất hỡi, hôm nay gặp tên đại ma đầu này ở đây, đời con coi như...hết...ết...ết...

_Hết chương_ Thiên Thần Hay Ác Quỷ

~~~~~~

\\\"Thần! Cậu mang thằng cu tí này đến đây làm gì vậy\\\" Vương Thế Khải ngạc nhiên, nhìn tôi chằm chằm. Hắn dám bảo tôi là thằng \\\cu tí\\\ sao, bộ chán sống rồi hả? Thằng \\\cu tí\\\ này là anh hùng đường phố đó, đã giúp Âu Thần bắt trộm, cứu sống Liz Mạc khỏi lưỡi hái tử thần, còn mi thì làm được cái gì? Hơ Hơ.

Âu Thần ngồi xuống ghế, khẽ nói\\\"Khải, cậu ấy bằng tuổi chúng ta mà\\\"

\\\"Hả?\\\" Tên mặt người dạ thú kia nghe xong thì mắt chữ @@ mồm chữ O hết lượt\\\"Sao nhỏ con vậy?\\\" Lắm chuyện, ngay cả việc này cũng phải soi mói người khác.

Hắn quay sang tôi, châm chọc\\\"Suy dinh dưỡng hả nhóc?\\\"

Mi...mi muốn chết à. Nghe hắn nói vậy, tôi tức muốn ói máu, không chịu nổi tên này nữa rồi\\\"Tôi...tôi không phải cu tí hay bị suy dinh dưỡng gì hết. Đồ nhiều chuyện\\\"

\\\"OK\\\" Vương Thế Khải nhâm nhi tách trà, chẳng thèm để ý đến tôi nữa.

Âu Thần kéo tôi xuống ghế ngồi\\\"Cậu ăn đi\\\"

Trời đất, mấy giờ rồi còn ăn, tôi không muốn thành heo đâu\\\"À, mình no rồi\\\"

\\\"Cậu ta muốn giữ eo đó mà. Nhóc à, tôi thành thật khuyên cậu bỏ ngay ý định đó đi, sắp đứt eo rồi đấy!\\\" Vương Thế Khải nhìn tôi, cười nửa miệng.

HaHaHa...

Hàn Âu Dương nãy giờ im lặng cũng bật cười, Âu Thần cũng không giấu nổi, ngay cả cậu ta cũng cười tôi sao? Tôi xấu hổ, mặt đỏ ửng\\\"Ai giảm béo, ăn thì ăn!\\\"

Tôi đưa cả miếng Sushi vào miệng, ăn ngon lành. Bây giờ, tôi là Lâm Phong, chẳng cần giữ hình tượng như lúc là Lâm Tử Hy nữa, sợ gì chứ.

Tôi tự mãn nhìn sang tên đại ma đầu đó. Ơ, sao hắn lại nhìn tôi vẻ khó hiểu vậy, chẳng lẽ...

\\\"Cậu ta trông rất giống một người\\\" Vương Thế Khải nhìn tôi, đăm chiêu suy nghĩ.

Hắn đã phát hiện ra tôi rồi sao, không thể như thế được. HuHuHu. Cả Hàn Âu Dương cũng nhìn tôi vẻ khó hiểu, Âu Thần cười tươi, dường như cậu ta chẳng để ý đến những gì tên họ Vương kia nói.

Tôi trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của Tam đại tướng quân.

Vương Thế Khải! Mi là tên khốn...

Toàn thân toát mồ hôi hột, mặt mày xanh xao.

Đây...đây là ngày tận thế của tôi ư? \\\"Cậu ta là...\\\" Vương Thế Khải tiến sát về phía tôi.

Oh My God!

Không thể nào, không thể như thế được!

Có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Phen này...phen này đời tôi tàn rồi. Hức...Hức...Hức

Tôi bật khóc nức nở, gào lên\\\"Xin lỗi, tôi không cố ý giấu các cậu...\\\"

\\\"Là...Lâm Phong\\\" Chưa kịp nói hết câu đã bị Vương Thế Khải chặn lời. HuHu. Mà cậu ta vừa nói tên tôi là Lâm gì ý nhỉ...?

Tôi không dám đối diện với Tam đại tướng quân, lấy tay che mặt lại. Thôi được, chờ xem họ xử lí ra sao?

Một phút...Hai phút...trôi qua...

Im lặng...Im lặng...Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi tò mò,bỏ tay che mặt ra...

Hơ! Tôi có bị hoa mắt không vậy, cả ba người kia đều nhìn tôi với ánh mắt khâm phục! Chẳng lẽ, họ khâm phục một thiếu nữ xinh đẹp trở thành tomboy đẹp trai đi cứu người ư?

\\\"Nhóc Phong! Có ai làm gì nhóc đâu mà tự dưng bật khóc rồi còn lấy tay che mặt thế?\\\" Vương Thế Khải ngạc nhiên, hắn nhìn tôi cứ như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh.

Í! Nhóc Phong!

\\\"Aha Ha\\\" Thì ra tôi chưa bị lộ thân phận. Tên họ Vương nói tôi giống Lâm Phong. Khà Khà, đã qua mặt được tên ma vương đó, xem ra số tôi còn may chán.

\\\"Giờ cậu lại...bật cười...\\\" Âu Thần nhìn tôi vẻ khó hiểu. Trời đất! Tôi đã đi quá đà rồi.

Tôi cúi gằm mặt xuống. Xí hổ, xí hổ quá!

Hàn Âu Dương khẽ nói\\\"Lâm Phong à! Trông cậu nhỏ con như vậy, không ngờ lại giúp Thần bắt trộm. Còn cứu sống Liz Mạc nữa, tôi rất khâm phục cậu đấy!\\\" Tôi nghe nhầm ư? Cậu ta nói ngưỡng mộ tôi mà giọng lạnh hơn cả băng ở bắc cực ý. (Nghe nhầm thiệt mà, Âu Dương nói khâm phục Hy chứ!)

Phù! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trở lại bình thường\\\"Hi, cậu quá khen rồi\\\"

\\\"À! Quên không giới thiệu! Đây là hai người bạn thân của mình, Vương Thế Khải và Hàn Âu Dương! Vừa nãy, Khải có hơi...\\\" Âu Thần nở nụ cười \\\Thiên Thần\\\, cách cư xử của cậu như rất quý tộc.

Tôi vui vẻ, xua tay\\\"Không sao, không sao mà\\\" Thật ra thì có sao đấy chứ! Vì hắn mà tôi tức sắp hộc máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.