Tôn Thượng

Chương 4: Chương 4: Thân thể dị biến




Có lẽ là đánh nhau, năm đó có một đệ tử bắt nạt ta, bị ta hung hăng đánh một trận, sau đó thì… liền bị trục xuất thôi.”

Kí ức thời niên thiếu về phái Vân Hà, Cổ Thanh Phong nhớ rất rõ ràng, bởi vì nơi đó lưu giữ rất nhiều điều lần đầu tiên của hắn, lần đầu tu luyện, lần đầu thổ nạp, lần đầu đánh nhau, còn có lần đầu đạo lữ, lần đầu song tu... cho đến giờ những kí ức ấy vẫn được cất giấu kĩ trong đầu hắn.

Âu Dương Dạ nhin phía đối diện có chút nghi hoặc, nhất thời không cách nào phân biệt thật giả, chất vấn: “Không phải ngươi lại đang lừa ta đấy chứ, không phải ngươi nói mình là thần lực trời sinh sao? Nếu ngươi thực sự là thần lực trời sinh, thì những sư phụ truyền công kia của phái Vân Hà ta chắc chắn sẽ phải giành ngươi làm đệ tử chứ, làm sao có thể để ngươi làm tạp dịch.”

“Nói như thế nào nhỉ..”

Cổ Thanh Phong quả thực hái được không ít quả dại từ trên cái cây ven đường, có lẽ là vừa rồi đánh nhau một trận nên hơi mệt một chút, tùy tiện ngồi xuống, ăn quả dại từng miếng từng miếng, đáp: “Tình huống của ta có chút phức tạp, nói với ngươi cũng không hiểu.”

“Ta không hiểu? Hừ! Ta lại là đệ tử nội môn của phái Vân Hà, lúc nhỏ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, còn hiểu hơn ngươi nhiều.”

Âu Dương Dạ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi có dám để ta kiểm tra tình hình của ngươi một chút không.”

“Tùy ngươi.”

Không biết bao nhiêu năm rồi chưa ăn loại quả dại chát chát này, liên lục ăn, thật là đã miệng.

Âu Dương Dạ đi tới, cầm cổ tay Cổ Thanh Phong, tỏ ra chăm chú kiểm tra.

Chỉ là vừa kiểm tra, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện Cổ Thanh Phong căn bản không có linh căn, hơn nữa… hơn nữa cũng không có đan điền, kinh mạch càng phức tạp.

Không có linh căn! Không có đan điền, kinh mạch rối loạn.

Cái này…

Chỉ có Trúc Cơ thất bại mới có thể xảy ra loại tình huống này!

Là đệ tử nội môn phái Vân Hà, Âu Dương Dạ biết rất rõ, khi tu vi đến cảnh giới Tiên Thiên liền gặp được đạo môn hạm thứ nhất của con đường tu hành, cũng là Trúc Cơ.

Trúc Cơ thành công, mới có thể tiếp tục tu hành, ngược lại, nếu Trúc Cơ thất bại, linh căn bẩm sinh liền sẽ tán loạn, đan điền cũng sẽ mất sinh lực, dần dần khô héo cho đến khi biến mất, kinh mạch cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cái này còn nhẹ, người vận khí không tốt, nếu Trúc Cơ thất bại, có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Ở phương thế giới này, Trúc Cơ thất bại là một chuyện rất bình thường, nguyên nhân rất phức tạp, có thể là căn cơ không ổn định, có thể là đan dược dẫn đến, có thể là vì cái lợi trước mắt mà gấp gáp luyện công, rất nhiều nguyên nhân đều dẫn đến Trúc Cơ thất bại.

Chờ một chút!

Nếu như tên này Trúc Cơ thất bại, thân thể hắn sao có thể mạnh mẽ như vậy!

Âu Dương Dạ tiếp tục điều tra tình hình trong cơ thể Cổ Thanh Phong, càng xem càng cảm thấy tê cả da đầu, kinh mạch rối loạn, như rễ cây lâu năm vậy, rối tinh rối mù, nhưng mà, khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là, cho dù những kinh mạch này rối loạn lung tung, nhưng kì lạ là tất cả kinh mạch lại khoáng đạt một cách lạ thường, hơn nữa kinh mạch toàn thân thông suốt, càng kinh khủng hơn là xương cốt Cổ Thanh Phong hết sức kì lạ, xương cốt cũng cứng rắn to hơn những người bình thường.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ là thân thể dị biến sao?

Phải rồi!

Nhất định là phải rồi.

Cái gọi là thân thể dị biến, thông thường chỉ khi Trúc Cơ, căn cơ bất ổn gây ra Trúc Cơ thất bại, linh lực mạnh mẽ sẽ phá hủy linh căn bẩm sinh trong nháy mắt, đan điền cũng mất đi sinh lực, nhưng kinh mạch rối loạn bị linh lực xung kích lại thông suốt lạ thường, hơn nữa kinh mạch toàn thân thông suốt, từ đó làm cho xương cốt cũng xảy ra dị biến, vì thế cơ thể mới mạnh mẽ như vậy, vì vậy sức lực lớn vô cùng.

Mặc dù cơ thể dị biến mạnh mẽ, kinh mạch toàn thân lưu thông, có điều do linh căn tán loạn, nên không thể thở được giống như không có mũi, đan điền khô kiệt biến mất, cũng không có cách nào hấp thụ linh khí, từ đó cũng không thể tu luyện nữa, vì thế, thân thể dị biến cũng được gọi là phế thể Trúc Cơ.

Người bị Trúc Cơ thất bại sinh ra thân thể dị biến rất ít, thậm chí còn hiếm thấy hơn bảo thể trong truyền thuyết, đương nhiên, hiếm thấy thì hiếm thấy, cũng không có nghĩa là không có, phái Vân Hà đã có một người, bây giờ lại lại gặp một người.

“Hóa ra ngươi là phế thể Trúc Cơ... à không! Là thân thể dị biến, ta…”

Sau khi xác nhận Cổ Thanh Phong là phế thể Trúc Cơ, ánh mắt Âu Dương Dạ nhìn hắn mất đi vài phần sinh khí, thêm mấy phần thương hại, cho dù bản thân nàng còn chưa có Trúc Cơ, nhưng mấy năm gần đây gặp qua rất nhiều người Trúc Cơ thất bại, rất rõ Trúc Cơ thất bại sẽ dẫn đến chuyện gì, cho dù là lúc Trúc Cơ phát sinh dị biến, sinh ra thân thể dị biến, sức mạnh vô cùng, từ đó cũng không thể tu luyện lại.

“Thân thể dị biến?”

Cổ Thanh Phong có chút dở khóc dở cười, hắn thật không nghĩ được rằng tiểu nha đầu này dò xét nửa ngày vậy mà dò xét ra cái thân thể dị biến tào lao ấy.

Không có linh căn?

Cổ Thanh Phong đích thực là không có linh căn, vì hắn cảm ứng linh khí áp căn nên không cần linh căn, thở một cái là sẽ nôn ra, khỏi phải nói linh căn, ngay cả tiên căn, cho dù là tiên nhân đều phải đứng dựa vào bên cạnh.

Không có đan điền?

Đan điền của Cổ Thanh Phong đích thực đã sớm khô kiệt, cũng thật sự không có chút sự sống nào, nhưng không có nghĩa là không có, ngược lại mỗi một cái khiếu huyệt, thậm chí lỗ chân lông trên toàn thân hắn đều là đan điền.

Kinh mạch rối loạn, căn cốt dị thường?

Đây cũng không phải do Trúc Cơ thất bại gây ra, mà là hắn bị Tiên Ma phán quyết, lại khổ cực tu luyện Cửu U Tổ Hỏa mà thành thân thể vô thượng.

Có điều nghĩ lại căn cơ đại đạo của mình bị hủy, vương tọa Tiên Ma cũng bị tước, bị Thiên Đạo đánh về nguyên hình, thân thể phàm tục như hôm nay cũng gần giống như thân thể dị biến do Trúc Cơ thất bại gây ra.

Nha đầu này đã coi mình là thân thể dị biến, hắn cũng lười giải thích gì cả.

“Này, dáng vẻ của ngươi trông rất yếu ớt, ngươi ăn một viên Nguyên Khí Đơn trước đi.”

Âu Dương Dạ lấy ra một chiếc bình bảo Ngọc trong túi bên eo, đổ ra một viên Nguyên Khí Đơn đưa tới, Cổ Thanh Phong sau khi nói cảm ơn liền uống vội, bây giờ hắn vô cùng yếu ớt, chính là lúc cần bổ sung nguyên khí, viên Nguyên Khí Đơn này đến thật đúng thời điểm.

“Những chuyện ngươi đã trải qua nhất định là rất…”

Trúc Cơ thất bại chẳng khác nào phế nhân, không còn bất kì giá trị bồi dưỡng đối với môn phái nào, bình thường đều sẽ bị trục xuất, có những người Trúc Cơ thất bại thậm chí cuối cùng còn bị gia tộc vô tình đuổi đi.

Nhìn Cổ Thanh Phong tóc tai bù xù, vô cùng nhếch nhác, toàn thân lấm lem, đến quần áo cũng rách tả tơi trước mắt, Âu Dương Dạ đoán sau khi Trúc Cơ thất bại hắn nhất định chịu hết khổ cực thế gian, đặc biệt là nhìn bộ dạng Cổ Thanh Phong ăn quả dại ven đường còn ngon lành như vậy, điều này khiến Âu Dương Dạ càng cảm thấy chua xót, nàng đã từng ăn qua mấy quả dại ven đường này, đắng chát căn bản là không thể nuốt nổi, vậy mà hắn lại ăn nhiều như vậy, nhất định là đói lắm rồi.

Tiểu nha đầu là một người tâm địa lương thiện, nhìn một chút khóe mắt bắt đầu ướt át, lén lau nước mắt, ôn nhu nói: “Ngươi đừng ăn những quả dại này nữa, sơn trang của cô cô ta ở trước mặt, ta dẫn ngươi đi lấp đầy cái bụng trước đã.”

“Ừm, điều đó đương nhiên là tốt rồi.”

Cổ Thanh Phong dù sao cũng đã sống mấy trăm năm, những thứ có sinh mệnh giữa trời đất hắn đều gặp qua, nhãn lực tự nhiên rất tốt, sao lại không nhìn ra tiểu nha đầu này thương hại mình, vốn hắn còn muốn tìm chỗ nào tắm rửa thay quần áo trước, tiểu nha đầu này lại động lòng thương hại mình, đỡ phải đi qua chỗ khác.

Phải nói rằng tiểu nha đầu này thật là lương thiện, sau khi biết được Cổ Thanh Phong là phế thể Trúc cơ, không chỉ thái độ ôn hòa hơn nhiều, đến giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nhu hòa hơn, hơn nữa còn chủ động lấy Nguyên Khí Đơn cất giữ trong túi ra, vốn muốn hỏi thăm những chuyện Cổ Thanh Phong đã trải qua, suy nghĩ một lát rồi lại thôi, người ta vốn đã Trúc Cơ thất bại rồi, nếu còn hỏi nữa, chỉ sợ lại xát muối thêm vào vết thương, cho nên Âu Dương Dạ chỉ đơn giản hỏi tên một chút.

Trái lại, Cổ Thanh Phong vui vẻ đi theo Âu Dương Dạ, vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến chân ngọn núi.

Ngọn núi trước mặt mặc dù không lớn lắm, nhưng lại vô cùng tinh xảo, có thể nhìn mờ mờ thấy phong cảnh tươi đẹp trên núi, dưới chân núi có một khối bia đá to sừng sững, trên tấm bia đá khắc 4 chữ lớn “Nhất Phẩm Sơn Trang”

“Đây chính là sơn trang của cô cô ngươi? Quy mô không nhỏ nhỉ.”

Cổ Thanh Phong cẩn thận nhìn quanh, phát hiện cả ngọn núi đều được trận pháp bao phủ, có linh khí tụ tập, có bình phong âm, có thanh lương trận che nắng, linh thạch tiêu hao chỉ vẻn vẹn để duy trì những trận pháp này hoạt động bình thường mỗi ngày đều là một chi phí không nhỏ.

Chân núi đỗ rất nhiều xe ngựa, không ít người ra ra vào vào, tụ tập thành nhóm đôi nhóm ba cười cười nói nói, nhìn có vẻ rất náo nhiệt.

Đi theo Âu Dương Dạ vào trong sơn trang, bên trong linh khí nồng đậm, nghĩ đến dưới núi hẳn là một đường linh mạch rất tốt nhìn xung quanh, phong cảnh sơn trang cũng tươi đẹp, chim hót hoa nở, màu sắc cổ xưa, trên lầu lương đình, hơn nữa người ở bên trong quả thực không ít.

“Sao lại nhiều người như vậy...”

“Đương nhiên rồi, hôm nay sơn trang cử hành là một buổi thịnh hội nhạc nghệ, cô cô ta mời rất nhiều nhạc sư có tiếng, ngay cả Trúc Văn Đại Sư có tiếng nhất ở Thanh Dương địa giới chúng ta đều tới đây.”

“Nhạc sư… hóa ra là chơi âm luật.”

Tiên Đạo có thập nghệ, võ công, pháp thuật, trận pháp, phù lục… đều thuộc tiên nghệ, âm luật cũng là một trong số đó.

So sánh với các loại tiên nghệ khác thì nhập môn âm luật tương đối khó, tinh thông càng khó hơn, trò này yêu cầu về thiên phú và ngộ tính rất cao, thuộc về tiên nghệ tương đối cao lãnh, thêm vào đó một bài âm luật đẹp có thể gột rửa tâm hồn, làm tâm tình con người vui vẻ, quên đi phiền não, cao thủ âm luật còn có thể dùng âm luật để chấn nhiếp yêu ma quỷ quái.

Cho nên, từ xưa đến nay, âm luật đều được tôn sùng, trò này thích hợp với cả già trẻ nam nữ, mà lại rất có tính thưởng thức, một bài danh khúc nếu là có thể đàn ra ý cảnh, tuyệt đối có thể khiến con người chìm đắm, nương theo âm luật giống như mộng về thiên cổ, làm cho người ta dư vị vô tận.

“Hơn nữa hôm nay Văn Trúc Đại Sư sẽ đàn tấu danh khúc ‘Phong Khởi Đại Thanh Sơn’, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.”

Phong Khởi Đại Thanh Sơn?

Nghe thấy tên danh khúc này, Cố Thanh Phong không khỏi sững sờ, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, vì trong số những từ khúc hắn sáng tác năm đó cũng có bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn này, hỏi: “Bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn nào?”

“Đương nhiên là bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn của Quân Vương rồi, trong thiên hạ, từ cổ tới kim, ngoại trừ Quân Vương ai còn có thể sáng tác ra bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn nào rung động đến tâm can như vậy chứ!”

Mỗi lần nhắc đến Xích Tiêu Quân Vương, trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Dạ toát ra một vẻ sùng bái ái mộ sâu sắc, thản nhiên nói: “Quân Vương cả đời tung hoành, lưu lại vô số danh khúc, có điều âm luật tạo nghệ của người sớm đã thông huyền đạt, hơn nữa còn đạt đến một loại cảnh giới mà người bình thường không thể nào hiểu được, mặc dù từ khúc lưu lại đếm mãi xuể, có điều bởi vì rất nhiều từ khúc quá mức huyền diệu, đến nay cũng chưa có người có thể đàn hoàn chỉnh.”

Dừng một chút, Âu Dương Dạ lại tiếp tục nói: “Cho dù bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn Quân Vương sáng tác khi còn trẻ, yêu cầu về tạo nghệ âm luật cũng không quá cao, nhưng không phải ai cũng đàn ra ý cảnh, ta từng nghe rất nhiều người đàn Phong Khởi Đại Thanh Sơn, trong đó không thiếu những nhạc sư danh tiếng, có điều ở địa giới Thanh Dương của bọn ta, duy chỉ có Văn Trúc Đại Sư mới có thể diễn tấu bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn kia một cách hoàn hảo…”

“Thật sao.” Cổ Thanh Phong xoa cằm, gật gật đầu, cười nói: “Vậy ta phải chăm chú lắng nghe mới được.”

“Chăm chú nghe vào, đến khi từ khúc vang lên, tĩnh tâm lắng nghe, chìm đắm trong đó, giống như trở về thời Thượng Cổ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng tại Đại Thanh Sơn Quân Vương chấn nhiếp quần hùng bằng bài Phong khởi Đại Thanh Sơn.”

Âu Dương Dạ nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: “Mặc dù Trúc Cơ của ngươi thất bại, nhưng hôm nay có thể được nghe Văn Trúc Đại Sư đàn tấu Phong Khởi Đại Thanh Sơn, cũng đáng lắm.”

“Không phải chỉ là đàn khúc thôi sao, cần phải khoa trương như vậy à!” Cổ Thanh Phong im lặng: “Làm sao chứ? Chẳng nhẽ ta Trúc Cơ thất bại nghe Đại Sư kia đàn một chút là có thể hồi phục sao?”

“Cái tên này ngươi… thật là không biết gì! Hừ! Văn Trúc Đại Sư chỉ là đàn Phong Khởi Đại Thanh Sơn, Quân Vương năm đó sáng tác bài này khi bị thương trở về, phải biết là năm đó kim đan của Quân Vương đều tán loạn, người thê thảm hơn ngươi nhiều, cuối cùng không phải vẫn đứng lên lại sao, lại về Đại Thanh Sơn, giết bảy đại môn phái của Đại Thanh Sơn không chừa một mảnh giáp! Ta muốn ngươi nghiêm túc nghe là muốn ngươi đến lúc ấy nghiêm túc lĩnh hội được phong thái của Quân Vương, hi vọng ngươi không vì Trúc Cơ thất bại mà nản chí...”

“Ha ha ha! Sống lâu như vậy ta thật sự vẫn chưa thấy ai đàn qua Phong Khởi Đại Thanh Sơn đâu…”

Cổ Thanh Phong vui vẻ cười ha hả, năm đó lúc hắn trầm mê âm luật, thật sự sáng tác ra rất nhiều từ khúc, lúc tâm huyết dâng trào cũng thỉnh thoảng đàn mấy khúc, chỉ là vẫn như hắn nói, chưa từng nghe qua người khác đàn tấu từ khúc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.