Chương trình “”Thử thách giới hạn của bạn”” vừa mới chính thức phát sóng chưa đầy 3 tiếng đồng hồ đã thu hút hàng triệu lượt xem trên youtube bởi sự góp mặt của những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu hiện nay, hơn nữa chương trình này còn đem đến cho khán giả có góc nhìn mới mẻ hơn với thần tượng của mình, giúp cho các fan hâm mộ thân thiết hiểu các thần tượng của mình hơn.
Nhưng chính lúc này người xem lại vô cùng xôn xao khi một clip Thiên Phúc bị đuối nước rò rỉ trên mạng, đoạn video thực chất chỉ quay được cảnh Thiên Phúc cả người ướt sũng đã được cứu lên bờ, nhưng sau khi clip này được thêm bớt một cách chuyên nghiệp lại khiến người xem vô cùng phẫn nộ:
“”Trời ơi, chương trình này làm ăn cái kiểu gì vậy, hại soái ca của tôi bị đuối nước.””
“”Tưởng là tòa soạn lớn đứng ra tổ chức sẽ khác, ai ngờ còn kém xa các tòa soạn nhỏ.””
“”Đến cái áo phao cũng không mua nổi loại tốt thì bày đặt tổ chức game show cái nỗi gì, chi bằng dẹp đi.””
“”Nguy hiểm quá!””
“”Mình hiện là nhân viên bảo hiểm Nhân Thọ nha, các idol ai có ý định tham gia chương trình này mà chưa mua thì liên hệ với mình theo số điện thoại 09xxxxxxxx nha.””
““...””
Trong phòng làm việc của Tường Quân lúc này không khí vô cùng căng thẳng, mấy người nắm chức vụ quan trọng ai nấy đều đang có mặt để nghĩ đối sách trước những bê bối đang diễn ra trước mắt. Nhưng mà ai nấy đều im lặng không hé răng lấy nửa lời. Thư kí Luận đứng bên cạnh cũng không khá hơn là bao vụng trộm lau đi mồ hôi đang lấm tấm trên trán.
“”Nói gì đi chứ? Tôi gọi mấy người đến đây để nhìn mấy người cúi đầu sao?”” Đập bàn một cái mạnh, Tường Quân tức giận quát lên khiến mấy người này giật mình một cái rồi lại tiếp tục im phăng phắc. Tất cả đều ngầm hiểu khi hắn đang giận dữ còn đáng sợ hơn cả thần chết, tốt nhất là im mồm còn hơn nói ra không đúng ý hắn.
Thấy đám vô dụng này ai nấy đều khom lưng, mắt dán dưới đất như thể dưới đó có vàng liền biết tất cả chỉ là đám vô dụng chỉ biết nịnh bợ, còn khi có việc thì chẳng thể dùng đám người này vào việc gì cả. Đám nhân viên có đầu óc mục nát như vậy hắn còn giữ lại làm gì.
Đưa ánh mắt sắc lạnh quét qua bọn họ một lượt hắn nói: “”Tôi bỏ cả đống tiền ra để thuê các người về, cho các người chức quyền không phải để nhìn các người cúi đầu bất lực vào những lúc như thế này, nếu như tài năng của các người đã không còn xứng đáng với đồng tiền tôi bỏ ra vậy chi bằng tôi sẽ tìm những người có thể giải quyết được vấn đề này thay mấy người.””
“”Tổng biên tập mong anh bớt giận, với tình hình hiện nay tôi nghĩ trước mắt lên chặn đứng nguồn tin chính và tìm ra thủ phạm đứng đằng sau, bắt được rồi sẽ kiện hắn tội vu khống.””
“”Bên đài chúng ta cần nhanh chóng cử người đi thăm hỏi ca sĩ Thiên Phúc, sau đó nhờ anh ta đứng ra giải thích rõ ràng với báo chí.””
“”Bây giờ chúng ta lập tức đi thăm hỏi chẳng khác nào tạo sơ hở cho kẻ khác bắt lỗi.””
““...””
Câu nói của Tường Quân ngay lập tức phát huy tác dụng, đám người này nhao nhao đưa ra ý kiến nhưng rất nhanh bị hắn đuổi ra khỏi phòng. Lúc này chỉ còn lại Luận và hắn, thấy hắn mệt mỏi bóp đầu Luận lo lắng:
“”Trước đây còn nhiều vấn đề khó giải quyết hơn cũng chưa từng thấy anh tức giận như vậy, dường như muốn đem hết bực bội trong người ném ra ngoài vậy, giữa hai người lại xảy ra chuyện gì sao, lúc gặp Dạ Lan ngoài thang máy em có thấy cô ấy khóc.””
Thấy hắn đưa điếu xì gà lên môi liền nhanh ý mồi lửa, vừa chờ câu trả lời từ hắn.
Hít một hơi, Tường Quân nhả ra một làn khói, ánh mắt thoáng buồn, cười nhạt: “”Cô ấy khóc sao? Người nên khóc là tôi mới đúng, suốt ngày bị quay đến nỗi chóng mặt với thái độ không dứt khoát của cô ấy, vài ba ngày hạnh phúc sau đó chán rồi lại quay sang chơi trò dứt khoát lạnh nhạt với tôi.””
“”Đấy là vì anh không hiểu gì về phụ nữ.”” Luận cũng tự thưởng cho mình một điếu, cầm lên hút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
“”Vậy cậu thì hiểu rất rõ sao?”” Tường Quân nhìn cậu ta hỏi, với hắn người có thể coi trọng và nói ra những chuyện trong lòng chắc cũng chỉ có người thư kí này.
“”Em từng nghe anh nói Dạ Lan là mối tình đầu và duy nhất của anh đúng không? Còn em thì khác đã yêu rất nhiều người, mỗi người đều có tính cách và ngoại hình khác nhau, tuy nhiên sau khi trải qua nhiều cuộc tình em đúc kết ra được một điều.””
Luận thấy hắn chăm chú lắng nghe liền nói tiếp: “”Bọn họ ngoài mặt càng tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng, nói những lời xa cách nhưng hễ nghe tin người đàn ông mình yêu không khỏe hay tổn hại ở đâu đều sẵn sàng lao tới để quan tâm chăm sóc, ngoài miệng càng trách mắng càng chứng tỏ họ quan tâm và đặt người đàn ông đó ở một vị trí rất quan trọng, chính là nằm ở đây.”” Luận nói rồi tự đặt tay vào lồng ngực để diễn tả: “”Cô ấy có khi nào vì anh mà lo lắng.””
Được hỏi như vậy Tường Quân đương nhiên nghĩ đến quãng thời gian cùng cô ở vùng núi hẻo lánh ngày đó, chân hắn bị thương cô băng bó, thấy hắn bị ướt cô trách mắng còn cho phép hắn cả đêm đó ôm cô trong lòng mà ngủ, cô cũng vì hắn mà vài lần ghen tuông, giờ ngẫm lại những điều đó đều khiến tâm tình hắn ấm áp đến lạ thường. Nếu quả thực đúng như lời Luận nói thì hắn trong trái tim cô là vô cùng quan trọng, nhưng sao lại cứ tỏ ra lạnh nhạt thậm chí phân chia giới hạn rõ ràng với hắn.
“”Vậy tại sao cô ấy lại muốn dứt khoát với tôi?”” Tường Quân cảm thấy khó hiểu đưa ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ quân sư tình yêu này.
“”Cô ấy đang muốn rõ ràng hơn với anh anh không hiểu sao?””
“”Rõ ràng, rõ ràng như thế nào?””
Luận thần lắc đầu, người sếp này bình thường khi “”bán báo”” đầu óc sao tinh thông sáng suốt là vậy, thế mà trong yêu đương lại gà mờ như thế.
“”Nói một cách đơn giản thì phụ nữ cần ở một người đàn ông chính là cảm giác an toàn, mà an toàn ở đây chính là một danh phận rõ ràng, anh bên này có một cô vợ tương lai, cô ấy ẩn dưới danh phận làm vợ người ta, tình huống giữa hai người có thể nói chuyện yêu đương sao?””
Tường Quân đầu óc như được khai sáng liền gật đầu, nhưng vẫn có thêm một vấn đề thắc mắc: “”Tôi cũng định sau khi cô ấy đồng ý sẽ tiến hành các bước tiếp theo, chỉ tiếc cô ấy chưa kịp nghe đã gạt tôi sang một bên.””
“”Đó là do anh dùng sai cách.””
“”Sai cách.””
“”Đúng vậy, nếu cô ấy mềm không ăn vậy thì là thích rắn rồi.”” Luận cười ranh ma. Tường Quân đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó liền vỗ vai hắn một cái, khen ngợi: “”Tăng lương của cậu thêm một bậc, tiếp tục phát huy.””
“”Em phát hiện ra làm quân sư tình yêu cho anh quả thật rất hời.”” Luận vui sướng đến suýt nhảy cẫng lên.
Tường Quân trong đầu lúc này xẹt qua suy nghĩ nào đó, thái độ ngay lập tức trở lại bộ dạng lạnh lùng, nghiêm túc, cầm lên chiếc bút rất nhanh viết viết vài chữ: “”Chuyện lộn xộn lần này ắt có kẻ đứng sau giở trò chuyện này giao cho cậu.””
“”À đúng rồi đem tin tức này lập tức công bố, tôi không tin một khi được công bố nó lại không khiến dư luận chao đảo mà quên đi cái tin nhỏ bé kia.”” Nói rồi đưa cho Luận mẩu giấy vừa mới viết.
Đọc dòng chữ ngắn ngủi nhưng nét chữ gọn gàng trên đó Luận cười: “”OK, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, đảm bảo sắp có náo nhiệt.””
...
Khách sạn Hoàng Gia, phòng 433.
Cạch.
Cửa mở, âm thanh gót giày gõ xuống đất rất mạnh và ngày càng dồn dập, Á Thư vừa xuất hiện đã đem chiếc điện thoại với đoạn clip bôi nhọ uy tín của đài CLG đưa ra trước mặt Trần Lưu, gằn giọng: “”Mau gỡ ngay xuống cho tôi, chuyện này tôi biết là do ông làm.””
Gã này vừa tắm xong, trên người chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm để lộ ra chiếc bụng bia khiến người nhìn phát ngấy, trên tay cầm ly rượu vang gã nhàn hạ thưởng thức, thái độ như đang chờ đợi con mồi xuất hiện.
“”Cưng làm gì mà vừa gặp tôi đã nôn nóng vậy.”” Trái với thái độ tức giận của Á Thư trong lòng gã khi nhìn thấy cô ta tâm trí hoàn toàn nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt lộ liễu dán chặt lên bầu ngực của cô ta đã híp lại, không nhịn được mà kéo cô ta vào lòng, đưa tay chạm vào bầu ngực căng tròn quyến rũ ấy.
“”Khi tôi còn đang nói chuyện tử tế thì ông hãy gỡ clip đó xuống, ai cho ông tự ý làm tổn hại danh tiếng người đàn ông của tôi.””
Cái hất tay của Á Thư đứng dậy làm cho gã mất hứng rất nhanh nổi nóng, đưa tay bóp chặt lấy cằm của Á Thư gã rít lên: “”Tường Quân, nếu hắn biết cưng vì yêu hắn mà hi sinh nhiều đến vậy chắc chắn sẽ rất cảm động, đổi lại là tôi chắc sẽ tự tử vì cảm động.””
“”Ông không phải là anh ấy làm sao có thể hiểu được, mau bỏ tôi ra.”” Á Thư ánh mắt toàn sự khinh bỉ cùng sợ hãi trước người đàn ông này, cố vùng vẫy nhưng là vô ích.
Tham lam hít hà hương nước hoa trên người cô ta Trần Lưu cười đều giả: “”Tôi dĩ nhiên không phải hắn nên mới có thể chấp nhận con người của cưng. Cưng lên biết đến gặp tôi thì sẽ phải trải qua chuyện gì, bản thân cưng còn lo chưa xong đòi tôi gỡ clip đó xuống ư?”” Nói rồi bế thốc cô ta quẳng mạnh lên giường không chút lương tay.
Á Thư bị ném mạnh đến nỗi cả người nảy lên, đầu óc quay cuồng sợ hãi nhìn người đàn ông như con hổ đói trước mặt, lùi dần về phía góc tường: “”Trần Lưu hôm nay tôi không được khỏe, ông tha cho tôi đi.””
“”Yên tâm cưng có tôi chăm sóc rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”” Nói rồi ánh mắt ngập tràn dục vọng như một con thú đói nhào tới, cả thân hình to béo đè lên cơ thể mỏng manh của Á Thư.